"Vương gia, Hoàng thượng triệu ngài tiến cung!" Không biết Hoàng đế tìm Triệu Tử Tu có chuyện gì quan trọng, đối với hắn mà nói, dù thế nào thì giờ phút này thật sự là một kiểu tra tấn, không thể hưởng thụ mỹ nhân ở trong ngực, làm cho hắn rất không thoải mái.
"Không còn gì nữa thì chàng đi trước đi, ta cũng phải đến Vạn Xuân Các xem thử!" Nàng đã hứa làm người của Vạn Xuân Các thì tất nhiên cũng nên bắt đầu rồi, chuyện này đúng là có tính khiêu chiến hiếm thấy, làm một hoa khôi ở thanh lâu, nàng chưa từng trải nghiệm bao giờ, cho nên thử làm cũng không tệ.
"Được, vậy nàng cẩn thận một chút, ta cho vài ám vệ đi theo nàng, không cần miễn cưỡng bản thân, nếu không muốn làm, chúng ta sẽ không cần Vạn Xuân Các nữa!" Hắn để ý nhất là nàng, nếu nàng không vui, dù bằng bất cứ giá nào hắn cũng sẽ làm cho nàng vui vẻ, đây là sự yêu chiều và tôn trọng mà hắn dành cho nàng.
Vạn Xuân Các, hắn cũng không để vào mắt, nhưng vì nàng vui vẻ nên để nàng tự quyết định.
"Ta biết chàng lo lắng cho ta, nhưng ta sẽ không để cho mình xảy ra chuyện, chàng phải tin tưởng ta, chàng cũng biết ta cũng có võ công mà, cho nên ta sẽ không để cho ai làm xằng làm bậy" Bạch Hiểu Tình nói rất tự tin.
Sau khi nàng ra khỏi cửa, Triệu Tử Tu cũng đến hoàng cung.
Nhìn hoàng đế ngồi ở trên cao, tâm trạng Triệu Tử Tu có chút phức tạp, không biết hắn tìm mình có chuyện quan trọng không.
" Tử Tu, chiến sự ở phía Nam đã diễn ra rồi, trẫm hi vọng ngươi lãnh binh đến đó!" Đây không phải là trưng cầu ý kiến, mà ra lệnh, nếu hắn rời đi không biết sẽ có bao nhiêu người xuống tay với Tình Tình, hoàng đế cũng không ngoại lệ, nếu hoàng đế muốn ra tay thì hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
"Nhi thần tuân chỉ!" Hắn vẫn đồng ý, tuy rằng trong lòng không cam tâm tình nguyện, nhưng quốc gia này cũng là quốc gia của mình, không thể để cho nó xảy ra chuyện được, hơn nữa điều quan trọng nhất là nếu chiến tranh không kết thúc thì hắn cũng không thể cho Tình Tình một cuộc sống yên ổn, cho nên vì tương lai của bọn họ, hắn phải dẫn binh ra trận, xây dựng một tương lai tươi đẹp cho bọn họ.
Nếu để Bạch Hiểu Tình biết thì nhất định sẽ nói nam nhân này quá ngu ngốc, hắn luôn nghĩ cho người khác, cũng không chịu ích kỷ một lần, sau đó đi theo nàng lưu lạc thiên nhai, quên hết mọi thứ đi.
Bạch Hiểu Tình đến thanh lâu, Thẩm Vạn Xuân đã sớm trừng mắt nhìn nàng, trong lòng cảm thấy kỳ quái, không nàng là nữ nhân của Lệ Vương sao?
Sau khi Lệ Vương nghe xong sao còn có thể cho phép nàng đi ra ngoài?
Càng lúc hắn càng không nghĩ người đó là Lệ Vương mà hắn quen, người ta đồn Lệ Vương sẽ không dung túng nữ nhân như thế, nhưng hắn đã hiểu rồi, không phải là Lệ Vương không quan tâm mà là Lệ Vương lựa chọn một cách khác để bảo vệ nàng.
Mỗi người có cách yêu không giống nhau, có lẽ khi Lệ Vương thích một người cũng hiểu được cách tôn trọng cảm nhận của nhau? Thẩm Vạn Xuân càng cảm thấy vừa lòng Bạch Hiểu Tình, nữ nhân có thể khiến Lệ Vương Triệu Tử Tu thay đổi, rốt cục lợi hại bao nhiêu? Cũng chỉ khi diện kiến mới biết.
Nhưng nhìn Bạch Hiểu Tình, hắn luôn cảm thấy nữ nhân này không chỉ xinh đẹp mà hương vị tỏa ra từ người nàng lại khiến người ta cam tâm tình nguyện trả giá, trên người nàng có một khí thế tự tin mà nữ tử ở thời đại này không có, cũng không biết có phải vì như vậy nên nàng mới được Lệ Vương thích không, hoặc là bởi vì nàng đặc biệt nên Lệ Vương mới thấy hứng thú, nhưng hắn tin không bao lâu sau, Lệ Vương sẽ không thích nàng nữa?
Có điều hắn luôn cảm thấy nữ nhân này một bảo tàng, nhìn mãi vẫn không khám phá hết.
"Ngươi nhìn ta như vậy có phải vì không tin ta có thể làm hoa khôi Vạn Xuân Các không?"
Bạch Hiểu Tình nói đùa, biết rõ hắn đang thăm dò bản thân, nàng vẫn đùa giỡn, dien[dann<lle3;quydo0n nàng không muốn quan hệ giữa bọn họ quá cứng rắn, cho nên nàng mới nói một câu vui đùa, có thể kéo gần được mối quan hệ giữa bọn họ lại, người với người ở chung luôn cần những câu nói đùa như vậy để chống đỡ.
"Phải không? Ta cảm thấy nếu ngươi làm hoa khôi thì thật uất ức cho ngươi, ngươi quả thực xứng với danh hiệu thiên hạ đệ nhất mỹ nhân!" Danh hiệu này, nàng không hề thích, nó quá càn rỡ, thiên hạ đệ nhất, trên đời này có bao nhiêu thiên hạ đệ nhất không được tâng bốc? Cho nên vẫn không nên làm người đứng đầu, đứng đầu cũng sẽ dễ bị mất đầu, mũi tên luôn bắn chim đầu đàn mà!
"Phải không? Thẩm lão bản, chúng ta vẫn nên nói chuyện hợp tác đi, ta tới đây làm hoa khôi, có thể biểu diễn, nhưng còn bán mình thì ngươi phải trưng cầu ý kiến Vương gia của ta"
Nàng cười đáng yêu, đây cũng không phải nói láo, Lệ Vương rất ghen tuông, hơn nữa lúc này còn phái nhiều ám vệ đến đây như vậy, nên không thể tiếp khách.
"Tất nhiên, quy tắc ngươi có thể tự đặt ra!" Hắn không muốn sống cuộc sống vì tiền nữa, cũng không muốn vì một nữ nhân mà vô duyên vô cớ đắc tội với Lệ Vương, càng không cần thiết vì một nữ nhân mà tự phá hỏng cuộc sống của mình.
"Vậy là tốt rồi, từ hôm nay trở đi, ta sẽ ở lại đây, nhưng an toàn của ta ngươi nhất định phải bảo đảm!" Nàng cần được bảo đảm an toàn, nếu không, sẽ không được tự nhiên, mặc dù nàng có ám vệ, nhưng không thể dùng bừa.
Tử Tu cho nàng ám vệ là để phòng những lúc bất đắc dĩ, hơn nữa quan trọng nhất chính là nếu ám vệ bại lộ, thì thân phận của nàng cũng bại lộ, như vậy sẽ có nhiều người biết nữ nhân của Vương gia làm hoa khôi ở trong thanh lâu, chuyện này náo loạn lớn sẽ không tốt.
Lại nghĩ đến phụ thân Tướng quân của mình, nếu biết chuyện này nhất định sẽ đi tìm Triệu Tử Tu gây phiền phức, nàng không phải không biết tính khí của ông ấy, cho nên vẫn nên lợi dụng Thẩm Vạn Xuân cho tốt, dù sao điều kiện này là hắn đề xuất, nàng cũng không hề nói muốn vào thanh lâu làm hoa khôi.
"Được, ta đồng ý với yêu cầu của ngươi, nhưng không biết Bạch cô nương có chọc đến người không nên chọc không!" Ví dụ như thái tử hoặc vài người linh tinh khác, nếu phải bảo vệ kiểu này thì hắn thật sự ăn không tiêu.
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho mình bại lộ hành tung, nếu thật sự đi đến nước này, thì ta sẽ rời đi, điều kiện giữa chúng ta sẽ dừng lại ở đây! Nhưng ta nói trước, sau khi ngươi thấy được năng lực của ta thì ngươi phải ngoan ngoãn giao Vạn Xuân Các ra, đừng quên điều này là người đã đồng ý với ta!" Đúng vậy, lúc trước Bạch Hiểu Tình đồng ý làm hoa khôi, nàng đưa ra yêu cầu là nếu bản thân làm có thể khiến thanh lâu này phát triển hơn lúc trước thì hắn phải cam tâm tình nguyện chuyển nhượng quyền sở hữu, nhưng hắn vẫn là ông chủ tiền nhiệm ở đây.
Thẩm Vạn Xuân cảm thấy nữ nhân này đến đây để tra tấn hắn, nhưng hắn lại cực kỳ chờ mong.
Bạch Hiểu Tình trở lại phòng, thấy cái gì đó trong phòng, trong lòng nàng cảm thấy cực kỳ ảo não, bởi vì nàng thấy mấy thứ này quả thật tục tằn, đây là nơi ở của một hoa khôi, nơi nơi đều là son phấn, quần áo hở hang, đây là linh hồn của hoa khôi Vạn Xuân Các, trách không được việc buôn bán cũng chỉ có thể đến nước này, một cái nơi bán thân xác, cho dù những người đó thật sự thích thì một ngày nào đó cũng sẽ chán ghét.
"Người đâu, bỏ hết mấy thứ này đi cho ta, ta muốn đổi phòng, ta muốn sắp xếp lại mọi thứ theo ý ta, các ngươi mau ném hết đống quần áo này đi cho ta."
Những bộ quần áo này thật khiến người khác chán ghét, mặc vào không khác gì là xuyên thấu, hơn nữa cái yếm mà nàng mặc không giống bình thường, quả thực là để cho nam nhân nhìn cho đã mắt mà, nếu nàng mà mặc mấy thứ này thì có lẽ Tử Tu sẽ là người đầu tiên chạy tới đập bể Vạn Xuân Các.
Sắc mặt Thẩm Vạn Xuân khó coi, đây rốt cuộc là ai sắp xếp, biết rõ nàng không thể tiếp khách, diẽn(daffnllequydon hắn nhớ tới những nữ nhân kia, có lẽ những hoa khôi kia tưởng Bạch Hiểu Tình đoạt mất vị trí của bọn họ? Hơn nữa điều quan trọng nhất là nàng ta đã bắt đầu bán thân tiếp khách, không còn là hoa khôi cao cao tại thượng nữa, không ai thương hương tiếc ngọc, cho nên nàng ta mới càng tức giận.
Thẩm Vạn Xuân không thích có người ngỗ nghịch bản thân, cho nên nếu có người đụng đến lợi ích của hắn thì nàng nên sám hối đi, đương nhiên cách thức sám hối có rất nhiều loại, ví dụ như sống không bằng chết mới là tốt nhất.
"Các ngươi biết nên làm như thế nào rồi chứ? Đừng để ta đến dạy các ngươi, ta không thích có người tự chủ trương, còn nữa ở trong này, mệnh lệnh của nàng là mệnh lệnh của ta, nàng cũng là chủ nhân ở đây!" Hắn rất tò mò cách nàng quản giáo, cũng rất tò mò muốn xem thử thanh lâu sẽ thay đổi thế nào cho nên mới tạo áp lực, vốn nàng không cần ra tay trấn áp thị uy.
Bạch Hiểu Tình nghe thấy điều này, trong lòng hiểu rõ liền cười, hắn không phải người ngu tất nhiên biết nàng cũng có thủ đoạn của mình, nếu hắn không làm như vậy thì sau này khi người của hắn biến thành người của nàng thì hắn có muốn khóc cũng không còn kịp nữa, cho nên kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Thẩm Vạn Xuân quả nhiên là người thông minh, người thông minh đều không cần phải giải thích quá nhiều.
"Các ngươi thật thông minh, sau này cứ dựa theo lời ta nói mà làm, hôm nay Vạn Xuân Các chỉnh đốn một ngày!" Là cần phải chỉnh đốn, nàng biết có nhiều cô nương mới tới, có bao nhiêu người trong số họ tự nguyện bán thân, nếu không đồng ý bán thân thì nàng sữ bồi dưỡng, sau đó trở thành lực lượng mới trong thanh lâu, nữ nhân rất quan trọng nhưng tài nữ lại càng quan trọng hơn, cho nên phương châm của nàng là hấp dẫn cả văn sĩ nho nhã đến đây mà không chỉ là những người háo sắc không thôi, bọn quan viên cũng có thể tự nguyện vào đây ngồi làm khách, nói vậy, sẽ càng lấy được nhiều tin tức hơn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]