Chương trước
Chương sau
Edit: susublue

Nghe thấy lời nói của Bạch tướng quân, thân thể của Triệu Tử Tu cứng đờ, nhưng sau một phút vẫn thả lỏng thân thể, ông ấy nói là nếu hắn có lỗi với Tình Nhi mới đưa nàng về, như vậy nếu hắn luôn đối xử tốt với nàng, như vậy thì sẽ không có ai chia rẽ bọn họ đúng không?

Triệu Tử Tu lập tức cứng ngắc, tất nhiên Bạch tướng quân thấy được, cũng cảm thấy rất vừa lòng, tuy rằng tin đồn bên ngoài về Triệu Tử Tu cũng không tốt lắm, nhưng cũng không có nghĩa là hắn sẽ không đối xử tốt với nữ nhi.

Không từ mà biệt, tư thái ôn nhu, không phải nam nhân bình thường nào cũng có thể làm được, hơn nữa khi ông nói muốn đưa Tình Nhi đi, vẻ khẩn trương của hắn cũng không phải là làm bộ.

Quan trọng nhất là, những gì vừa rồi bọn họ nói một câu hắn cũng không nghe, bởi vì nếu nghe thì Tình Nhi sẽ rời khỏi hắn.

"Tốt lắm, hôm nay chúng ta đi về, ta giao Tình Nhi cho ngươi, đừng để cho ta thất vọng."

Nói xong, cũng không yêu cầu Triệu Tử Tu hứa hẹn gì cả, liền rời đi, tuy rằng nói luyến tiếc, nhưng nữ nhi có thể tìm được chỗ dựa tốt cũng là chuyện đáng giá để vui mừng.

Mà sau khi Bạch tướng quân đi rồi, Triệu Tử Tu bước đi vào trong phòng, nhìn Bạch Hiểu Tình ngồi ở trong phòng, trong nháy mắt, hắn cảm thấy bản thân an lòng.

Cả đời này, hắn chưa từng cảm tạ cái gì, nhưng giờ phút này, Triệu Tử Tu thật sự cảm tạ trời xanh đã để Bạch Hiểu Tình xuất hiện bên cạnh hắn.

Nếu nói hắn đã từng trải qua tổn thương và phản bội chỉ để chờ đợi nàng xuất hiện, như vậy cũng không phải không thể chấp nhận, không, có lẽ phải nói là hắn vui vẻ chịu đựng.

Bởi vì sự xuất hiện của nàng cho hắn biết cái gì là hạnh phúc.

"Như thế nào?" Nhìn Triệu Tử Tu ngây ngốc đứng bên cạnh nhìn mình, Bạch Hiểu Tình có chút buồn bực, nhìn lại ban thân mình, hình như là không có vấn đề gì cả, nhưng hắn lại ngây người nhìn nàng như vậy là có ý gì?

Lắc đầu, dùng sức ôm nàng vào ngực, không có gì để nói cả.

Tuy rằng lúc này Triệu Tử Tu rất xúc động, nhưng lại không có gì cả, dù sao trong lúc này chẳng có gì thích hợp để nói.

Dù sao cái cảm giác ấm áp trong lòng này hắn thật sự không có cách nào để biểu đạt bằng ngôn ngữ.

"Tình Nhi, cả đời này nàng đều sẽ ở bên cạnh của ta, đúng không?" Tuy rằng không biết vì sao, diẽn[d@fnnlle3quy1d00n nhưng lúc nhìn thấy Bạch Hiểu Tình hắn luôn có một loại cảm giác bất an khó nói, hắn hi vọng có thể có được lời hứa hẹn của nàng, hứa là vĩnh viễn ở lại bên cạnh hắn.

"Tử Tu, chàng không rời ta không bỏ."

Cho dù thật sự có một ngày bất đắc dĩ rời đi, ta cũng sẽ về lại bên chàng, cho dù là về hiện đại, ta cũng sẽ liều mạng trở về, trở lại bên cạnh chàng.

Kiếp trước, người có thể ở lại trong lòng Bạch Hiểu Tình không nhiều lắm, mà Triệu Tử Tu là người nàng duy nhất yêu, trên thế giới này ngoại trừ hắn ra có lẽ không ai có thể làm lòng của nàng rung động.

Kiếp trước đã gặp nhiều bi kịch về tình cảm, cho nên Bạch Hiểu Tình luôn cách xa chuyện tình cảm, thậm chí có thể nói là có chút chán ghét.

Nhưng cũng không có cách nào, dù sao thân là sát thủ nên gặp rất nhiều người, cho nên có một số người lựa chọn phóng túng trong chuyện tình cảm, đã không có cách nào yêu người bên cạnh, chỉ muốn để cơ thể hưởng thụ là được!

Mà Bạch Hiểu Tình lại là một người hoàn toàn ngược lại, nàng lựa chọn cách xa chuyện tình cảm, giữ mình trong sạch.

Nhiều năm như vậy, Triệu Tử Tu là người duy nhất xông vào trong lòng nàng, cho nên, chỉ cần hắn không rời, cho dù chết, nàng cũng sẽ theo hắn xuống địa ngục, canh giữ ở bên cạnh hắn.

Không đủ, không đủ, vẫn không đủ!

Biết rõ là Bạch Hiểu Tình đã hứa, nhưng Triệu Tử Tu vẫn cảm thấy không đủ!

"Tình Nhi, đồng ý với ta, mặc kệ tương lai xảy ra chuyện gì nàng đều sẽ không rời đi."

Khi Triệu Tử Tu nói ra những lời này, Bạch Hiểu Tình im lặng, bởi vì nàng biết bản thân không có cách nào cam đoan, dù sao chuyện xấu trong tương lai rất nhiều, cho dù nàng muốn cam đoan, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, cũng sẽ xảy ra chuyện không ai biết trước.

"Tình Nhi!"

Thấy Bạch Hiểu Tình không trả lời, Triệu Tử Tu lập tức căng thẳng, chẳng lẽ Bạch Hiểu Tình không muốn đồng ý với hắn?

"Tử Tu, chuyện trong tương lai ta không có cách nào cam đoan, dù sao, tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, chúng ta đều không biết." Tuy rằng không muốn nói mấy lời này, nhưng Bạch Hiểu Tình cũng không muốn lừa gạt Triệu Tử Tu.

Nếu hiện tại nàng đồng ý, vậy lỡ tương lai gặp chuyện gì bất đắc dĩ, nàng bắt buộc phải rời đi, như vậy có khác gì lừa gạt hắn đâu?

Bạch Hiểu Tình nói những lời này Triệu Tử Tu cũng hiểu, cho nên hắn không có cách nào phản đối nàng, mặc kệ nói như thế nào, chỉ cần lòng của nàng ở trên người hắn thì tốt rồi.

"Được rồi, chúng ta trở về nghỉ ngơi đi, thời gian không còn sớm nữa."

Một câu trở về nghỉ ngơi làm thân thể Bạch Hiểu Tình cứng lại, nếu vậy nàng thật sự có thể nghỉ ngơi sao, tuy rằng lúc này Triệu Tử Tu để cho nàng nghỉ ngơi thật tốt, nhưng về đến giường thật sự còn có thể nghỉ ngơi sao?

"Tử Tu, ta đã rất mệt, hôm nay hãy bỏ qua cho ta, được không?"

Sắc mặt Bạch Hiểu Tình cũng thật sự có chút tái nhợt, thật ra ngày hôm qua nàng đã mệt muốn chết rồi, vốn thân thể của nàng còn chưa hoàn toàn hồi phục, hơn nữa Triệu Tử Tu ép buộc liên tục, nàng cho rằng bản thân sống không nỏi nữa.

"Đồ ngốc, đáng lẽ hôm nay thật sự để cho nàng nghỉ ngơi, ta biết nàng bị thương, chẳng qua ngày hôm qua..."

Chẳng qua là bởi vì bất an, bởi vì không thể khẳng định có phải nàng đã trở về bên cạnh hắn rồi không, cho nên mới không khống chế được như vậy, muốn nàng liên tục, trên thực tế lúc tỉnh lại hôm nay hắn cũng đã hối hận khi ép buộc nàng như vậy.

"Được."

Tuy rằng không thể xác định được lát nữa Triệu Tử Tu có giữ lời hứa không, nhưng có thể khẳng khẳng định là, hiện tại nàng thật sự rất mệt, rất cần được nghỉ ngơi.

Quả nhiên, trở lại phòng, Triệu Tử Tu cũng không có làm ồn Bạch Hiểu Tình, mà để cho nàng yên tĩnh ngủ.

Thấy Bạch Hiểu Tình có chút mỏi mệt, vành mắt xanh đen làm cho hắn đau lòng, trong lòng lại bắt đầu cảnh giác.

Chuyện lần này hoàn toàn nhằm vào hắn, nếu ngày đó không phải Tình Nhi sợ võ công của hắn bị bại lộ, cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy, nói đến cùng, tất cả đều vì hắn không chịu bại lộ võ công.

Hiện tại Triệu Tử Tu có chút hối hận, nếu ngay từ đầu để cho bọn họ biết hắn có võ công cao, chẳng qua bọn họ sẽ tập trung đối phó hắn nhiều hơn một chút, cũng sẽ không có chuyện gì lớn.

Nhưng hiện tại, vì hắn giấu diếm, kết quả lại khiến Tình Nhi liên tục bị thương, làm cho hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.

Nếu trước kia, có lẽ hắn sẽ không để ý một nữ nhân vô dụng, nhưng hiện tại, diễn,;D@fnnlle3""]quy1d00n hắn lại yêu Bạch Hiểu Tình đến tận tim, nhìn người mình yêu nhất liên tục bị thương vì mình, làm sao hắn có thể không khó chịu.

"Ám Vệ, các ngươi nói xem, ta có nên tiếp tục giấu diếm nữa không?"

Thông thường dưới tình huống này, ám vệ của Triệu Tử Tu sẽ không rời hắn quá xa, cho nên, lúc hắn nói chuyện tất nhiên đối phương có thể nghe được.

"Vương gia, sở dĩ Bạch cô nương bị bắt hoàn toàn là vì bảo vệ ngài, nếu trong lúc này ngài công bố chuyện ngài biết võ công ra ngoài, như vậy tất cả mọi thứ Bạch cô nương làm đều trở thành một chuyện cười."

Ngày đó nhìn Bạch Hiểu Tình bị bắt đi bọn họ cũng đỏ mắt, nhưng lại không có cách nào, bởi vì bọn họ đọc hiệu khẩu hình miệng của Bạch Hiểu Tình.

"Đi mau, lấy Tử Tu làm trọng, không cho phép để mọi sự bố trí trước kia uổng phí."

Vì nghe được lời nói của Bạch Hiểu Tình, bọn họ mới đưa Triệu Tử Tu đi, nếu không với thực lực của bọn họ, đừng nói là cứu Bạch Hiểu Tình trở về, dù giết toàn bộ những người đó cũng không phải việc khó.

"Ta biết, nhưng ta không muốn nhìn nàng liên tục bị thương vì ta."

Một lần lại một lần, hiện tại bởi vì hắn mà vết thương trên người Bạch Hiểu Tình mới nhiều thêm, sao hắn lại không để ý so đo được.

"Nếu Vương gia thật sự cảm thấy áy náy ói, như vậy hãy đối xử tốt với Bạch cô nương đi, nàng là người đáng giá để ngài đối xử tốt!"

Lại một lần nữa nhớ tới Bạch Hiểu Tình xả thân cứu giúp lúc nguy cấp, lúc đó bọn họ thật sự kinh sợ, nếu ám vệ bọn họ làm như vậy, hắn còn có thể hiểu được, nhưng chẳng qua Bạch Hiểu Tình chỉ "Bán" mình cho Vương gia ba năm, kết quả bởi vì động tâm, ngay cả tính mạng cũng không cần.

Người như vậy, đáng giá để cho Vương gia quý trọng cả đời.

"Ha ha, bổn vương lại có thể nghe được mấy lời này từ mấy người không có cảm xúc như các ngươi, bổn vương thật sự thấy có chút ngoài ý muốn, xem ra ấn tượng của các ngươi về Tình Nhi cũng rất tốt."

Nhẹ nhàng chải vuốt mái tóc dài cho Bạch Hiểu Tình, Triệu Tử Tu đầy ôn nhu, người mình thích được người khác đồng tình, dù thế nào cũng là chuyện khiến người ta vui vẻ nhất.

"Chỉ cần là người đối tốt với Vương gia, đối với chúng ta mà nói đều là người tốt."

Triệu Tử Tu đã từng trải qua những khổ sở gì, chỉ có bọn họ mới biết được, nhiều năm như vậy, cũng chỉ có bọn họ biết nỗi khổ của chủ tử, hiện tại rốt cục cũng có một người mở được tâm của chủ tử, tất nhiên bọn họ rất vui vẻ.

"Được rồi, các ngươi lui xuống đi."

Hiện tại hắn muốn ở chung với Tình Nhi, cho nên ám vệ vẫn nên cách xa một chút, hơn nữa hắn tin tưởng với võ công của mình nhất định có thể bảo vệ tốt Tình Nhi, tuy rằng hiện tại võ công của hắn không thể để cho người khác biết, nhưng để bảo vệ nàng trên địa bàn của mình vẫn dư dả.

Nghe thấy Triệu Tử Tu nói vậy, mọi người đều chậm rãi lui ra, sợ phát ra tiếng động quấy rầy Bạch Hiểu Tình đang ngủ say bên trong.

Thật ra đối với chuyện ở Quỹ quốc Triệu Tử Tu chưa hiểu rõ hết, nhưng bọn họ lại biết rất rõ chuyện ở đó, bọn họ tin tưởng cho dù bọn họ ở đó, dưới tình huống đó cũng sẽ không làm tốt được như Bạch Hiểu Tình, mà nàng, một nữ tử, lại có thể vì bảo vệ chủ tử mà đối diện với nhiều chuyện như vậy.

Một người như vậy bảo sao bọn họ không kính nể được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.