Liên Hoa và Đình Vân nhìn theo bóng lưng bọn họ, liếc mắt nhìn nhau. Có lẽ nhận thức trước kia của bọn họ đối với vương phi đều là sai, ánh mắt Vương Gia không sai! Từ giờ khắc này trở đi, bọn họ mới thật sự thừa nhận người Vương phi này! Nửa đời trước, Vương Gia đều sống trong khổ sở, cho nên Vương Phi của bọn hắn, không cần phải quá lợi hại, không cần mọi người phải khiếp sợ, cũng không cần có bản lãnh giúp Vương Gia đoạt được thiên hạ, chỉ cần yêu Vương Gia, giống như Vương Gia đã dùng tánh mạng để yêu, như vậy là đủ rồi! Về phần đứng ngạo nghễ khắp thiên hạ, Vương Gia có loại năng lực kia rồi, bọn họ cũng có năng lực để tương trợ Vương Gia. Quay đầu nhìn khu rừng này một chút, hai người nhìn nhau cười một tiếng, đồng loạt nhảy vào. Bọn họ cũng không thể để cho vương phi bọn họ gả cho người khác! Cũng không thể để Vương Gia một mình cô độc chiến đấu anh dũng được! . . . . . . Trong một chỗ sâu nhất của rừng rậm, một nam tử áo trắng nằm trên mặt đất, đáy lòng vang lên âm thanh của nàng "Mười lăm ngày, nếu sau mười lăm ngày, chàng vẫn chưa về, lão nương liền tái giá!" . . . . . . Lông mi thật dài khẽ run, trên gương mặt tuyệt mỹ kéo lên một độ cong hấp dẫn, khu rừng rất lớn, âm thanh bên ngoài tuyệt đối không thể nào truyền vào, thế nhưng hắn lại nghe được. . . . . . Nghe được nàng nói mười lăm ngày, nếu hắn không đi ra ngoài, nàng liền tái giá! Khóe môi như hoa anh đào nâng lên một nụ cười yếu ớt, cặp mắt tà mị như hoa anh đào kia khó khăn mở ra, cắn răng, chống đỡ thân thể đầy thương tích, từ từ đứng lên. Hắn không thể ngã, tuyệt đối không thể ngã xuống! Nữ nhân kia, nếu nói ra được thì sẽ làm được! Hai tháng này, chỉ có trời mới biết hắn là làm sao sống được, vật lộn cùng Xà Vương, cả người đều bị thương nặng, thật vất vả lấy được máu vào tay, liền bị bầy rắn đuổi giết, tiếp đó lại gặp được cá sấu, hoa ăn thịt người, kiến ăn thịt người, bị buộc phải nhảy xuống vực. . . . . . Cuối cùng lại ở nơi này, nhưng kỳ quái là mình không có bị dã thú xé xác ăn thịt. Thật vất vả thân thể mới đứng được vững vàng, lại cảm giác đầu choáng váng, sau khi lảo đảo mấy bước chân, liền dùng nhuyễn kiếm chống đỡ, giống như bảo vệ trân bảo sờ sờ bình sứ trong ngực, cười yếu ớt một tiếng, rồi sau đó dùng ý chí mạnh mẽ để chống đỡ, khó khăn di chuyển từng bước. . . . . . Tam nhi, Thương Thương sẽ cố gắng sống, cho nên nàng nhất định phải chờ ta, nhất định phải chờ ta trở lại. . . . . . . . . . . . Hiên Viên Ngạo mang theo nàng cưỡi ngựa không bao lâu, ám ảnh liền chạy một chiếc xe ngựa tới. Bởi vì nàng mang thai, không thể chịu xe ngựa lắc lư quá nhiều, cho nên trên giường bên trong đặt chăn thật dày. Ôm lấy nàng đang nhắm mắt lại, không biết nàng lại đang suy nghĩ cái gì, sải mấy bước nhảy tới, đặt nàng vào trong xe ngựa, ngồi ở bên cạnh nàng. Sau một hồi lâu. . . . . . "Hiên Viên Ngạo, giúp ta giải huyệt đạo!" Nhàn nhạt mở miệng, sắc mặt đã bình tĩnh lại. Hắn do dự bất động, nếu nữ nhân này lại nổi điên thì làm thế nào? "Không cần lo lắng, ta bảo đảm không náo loạn!" Bởi vì nàng đã quyết định rồi, chờ hắn trở về. Mười lăm ngày, nếu hắn không trở lại, nàng liền. . . . . . Nàng sẽ để cho con trai hắn gọi người khác là cha! Hừ! Nghĩ thì nghĩ như vậy, chỉ là mũi nàng vẫn rất chua xót . Vươn tay điểm nhẹ mấy cái, huyệt đạo trên người nàng liền được giải. Nhìn nàng nửa ngày, cũng không biết nên nói cái gì, trong đầu xuất hiện hình ảnh lần đầu tiên hắn và nàng ngồi chung một chiếc xe ngựa. Nữ nhân này dẫn đầu lên xe còn chưa tính, vậy mà nàng nhất định phải ngồi ở chính giữa, còn to gan lớn mật nói với mình "Ngươi không hưu ta...ta mới sợ!" . Hắn còn nhớ rõ ngày đó, lúc hắn và Nguyệt Vô Hạ bị đâm, vì muốn tỏ rõ với Thừa Tướng bên kia hắn rất quan tâm đến Nguyệt Vô Hạ, cho nên cố ý bị thương nhẹ. Kết quả làm cho nữ nhân này vui mừng nhảy lên cao ba thước, hỏi đã mang thi thể hắn trở lại chưa, nói như hắn đã chết rồi vậy, làm hắn giận đến hắn suýt nữa bóp chết nàng. Những ngày đó, thật ra thì mới xảy ra vào mấy tháng trước. Nhưng hiện tại giống như đã cách hắn rất xa rồi, xa đến không cách nào chạm được, giống như đã là mộng ảo. Có lẽ là ông trời trừng phạt hắn, trừng phạt hắn không biết quý trọng. Trên khuôn mặt lãnh ngạo, lần đầu tiên xuất hiện một loại cảm xúc có tên là hoài niệm và hối tiếc. Nếu ban đầu, hắn không ép nàng tự vận đến mất trí nhớ, hết thảy chuyện này sẽ như thế nào đây? Suy nghĩ ngàn xoay trăm đảo, nhưng không biết Vũ Văn Tiểu Tam đã sớm theo dõi sắc mặt thay đổi bất ngờ của hắn, nhiều lần muốn nói lại thôi. "Hiên Viên Ngạo." Nhẹ giọng mở miệng gọi hắn, một tiếng này không có bất kỳ tức giận, giống như là gọi một người bằng hữu. Giờ khắc này, nàng không muốn suy nghĩ gì nữa, chỉ muốn coi hắn như một người bạn. Nàng xuyên không lâu như vậy, tới nay tâm tính đã biến đổi rất nhiều. Nếu như có thể, nàng hi vọng mình có thể thuyết phục hắn, để cho hắn tìm một giai nhân khác. Bởi vì mười lăm ngày sau, nếu Thương Thương không trở lại. . . . . . Mặc kệ là thiên cung hay địa ngục, cũng không thể tách bọn họ ra! Đối với Hiên Viên Ngạo, chỉ có thể là áy náy. Nàng chỉ có một trái tim, trong lòng đã lắp đầy tên nam nhân ngu ngốc làm cho người ta đau lòng kia rồi, đã không còn dư chỗ cho người khác. Hắn sững sờ, ngẩng đầu nhìn nàng: "Có chuyện gì sao?" "Ngươi nhớ lần đầu tiên chúng ta ngồi xe ngựa không?" Nhớ tới khi đó, nàng đều không nhịn được cười. Đó là lúc nàng mới vừa xuyên qua, thề nhất định phải làm cho tam vương phủ của hắn náo loạn lên. Môi mỏng lạnh lẽo cứng rắn nâng lên một nụ cười khẽ: "Nhớ!" Nhìn khuôn mặt lãnh ngạo của hắn một chút, bộ dạng rất đẹp trai, mở miệng cười: "Thật ra thì, nếu như không phải ngươi thường hay bóp cổ ta, hậu viện lại nuôi một đám nữ nhân, thì với dung mạo đẹp trai như vậy của ngươi, có lẽ ta đã yêu ngươi rồi." Những lời này, quả thật không giả. Đáy lòng của hắn mừng như điên, ngay sau đó lại suy sụp, Đúng vậy, nàng nói là nếu như, nếu như không phải là. . . . . . Nếu như không có. . . . . . Nhưng giữa bọn hắn không có nếu như, những thứ kia đều là sự thật. Điều chỉnh lại tâm tư, lạnh giọng mở miệng: "Nếu không phải nàng luôn chọc Bổn vương giận đến giơ chân, Bổn vương cũng sẽ không ra tay với nàng!" Ách. . . . . . Sờ lỗ mũi, hốc mắt bởi vì vừa mới khóc, còn hơi ửng hồng: "Thật ra thì con người ngươi cũng không tệ, bất luận bởi vì cái gì thì ít nhất lúc đó ngươi còn không có giết chết ta. Người ta cũng không phải là người không có lương tâm, về sau chúng ta sẽ là tỷ muội tốt của nhau!" Tỷ muội tốt? Sau ót mỗ Vương Gia xuất hiện hai vạch đen không đúng lúc, co quắp khóe miệng nhìn nàng. Ách. . . . . ."Khụ khụ, nói sai rồi, là huynh đệ tốt!" Nói xong vỗ vỗ bờ vai của hắn, nghiễm nhiên một bộ dáng ca ca tốt. Thế nhưng hắn lại đè tay của nàng đang đặt ở trên vai mình xuống, giữ thật chặt ở trong bàn tay to của mình, nắm đến nỗi làm tay nàng phát đau. Đôi mắt lạnh kia nhắm chặt, thân hình lãnh ngạo cũng hơi run rẩy, cắn răng để cho giọng nói mình nghe có vẻ bình thường: "Ta hiểu ý của nàng…..nàng muốn nói chúng ta chỉ có thể là bằng hữu, nhưng. . . . . ." Nhưng hắn không bỏ được, phải làm thế nào? "Ai da, Vương Gia, ngài đừng nắm tay người ta như vậy, người ta còn là hoàng hoa đại khuê nữ đấy!" Một câu nói quen thuộc từ trong miệng của nàng phát ra. Tiếng nói vừa dứt, hai người nhìn nhau, đều cười một tiếng. Ngày đó, nàng mang theo mấy bọc châu báu lớn, sau đó té từ trên nóc nhà của hắn xuống, sợ hắn trừng trị nàng, đã nói nàng là..." Hoàng hoa đại khuê nữ", để cho hắn "Không đi tới" , hắn còn nhớ rõ sau khi mình nghe xong suýt nữa trượt chân. Buông tay nàng ra, nhìn về đôi mắt lấp lánh của nàng, tâm tình đã sáng sủa không ít. "Đó là do nàng giả bộ hay là bản tính?" "Đạo đức phẩm chất của bản cô nương cao thượng, là người chính phái, không giả vờ giả vịt!" Đức hạnh rắm thúi này của Vũ Văn Tiểu Tam lại chạy đến quấy phá. Đạo đức phẩm chất cao thượng? Sau ót xẹt qua một vạch đen. . . . . . "Nàng khi nào thì bắt đầu yêu hoàng thúc?" Lúc hỏi ra những lời này, tâm tình của hắn cực kỳ phức tạp. "Lúc đi lại mặt vào ngày thứ ba, cũng có thể là buổi sáng cái ngày bị ngươi kéo như heo chết. Ta cũng không biết, tình cảm là sự tích lũy từng ngày." Nghĩ tới những ngày đó, cho dù là mình bị kéo như heo chết, cũng là những ngày rất vui sướng! "Ha ha, Bổn vương còn nhớ rõ nàng như một chuôi trường kiếm cương nghị, thà chết cũng không khuất phục!" Hắn nói xong, cặp mắt lạnh kia dính vào chút ý cười. Vũ Văn Tiểu Tam, ta hiểu ý của nàng, nàng muốn ta tìm khác người khác, chỉ là trong lòng của ta cũng chỉ dung hạ được một người là nàng. Nhưng nếu như ta biểu hiện không tự nhiên một chút, sẽ làm nàng rời bỏ ta, đúng không? Ách, nói đến chuyện này, nàng thật đúng là có chút ngượng ngùng rồi, khoác lác có chút quá mức. Đúng lúc này, một mũi tên đột nhiên đâm xuyên qua xe ngựa. Nàng trợn to cặp mắt, nhìn mũi tên bị hắn dùng hai ngón tay kẹp lại, võ công của người này thật cao! Không lâu lắm một đám người hắc y nhân vây quanh xe ngựa của bọn họ, xem ra là muốn đánh chặn đường đây! "Ngươi ở bên trong, không muốn đi ra ngoài sao!" Nếu dựa theo hơi thở ở bên ngoài, chỉ có một người là cao thủ tuyệt đỉnh, kém hắn không bao nhiêu, những người khác đều là cấp bậc ám ảnh, thậm chí không bằng ám ảnh. Nhưng là nhân số rất nhiều, nếu dùng chiến thuật biển người, bọn họ cũng không thể chống đỡ được bao lâu, cho nên vẻ mặt của hắn có chút nghiêm túc. Nói xong đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài, lại bị nàng bắt được tay: "Hiên Viên Ngạo, nếu như đánh không lại, ngươi đi đi, ta không sao!" Nàng biết thực lực của Hiên Viên Ngạo, nếu như không có gánh nặng là nàng, muốn thoát thân tuyệt đối không có vấn đề gì! Nàng vốn muốn cùng chết với Thương Thương, cho nên vào lúc này, nàng không thể liên lụy Hiên Viên Ngạo, người bằng hữu này! Hắn cầm ngược lại tay của nàng, trong đôi mắt rét lạnh kia tràn đầy thâm tình: "Vũ Văn Tiểu Tam, Bổn vương biết đối với nàng mà nói, Bổn vương chỉ là bằng hữu của nàng mà thôi. Nhưng nàng là người duy nhất mà ta yêu sâu đậm, dù Bổn vương chết, cũng sẽ không bỏ nàng một mình mà rời đi!" Nói xong buông tay nàng, vững vàng đi ra ngoài, lưu lại một mình nàng ngơ ngác ngồi ở trong xe ngựa, trong lòng bách vị tạp trần¬(1). "Ngạo Vương Gia, mục tiêu của chúng ta không phải là ngài, cho nên mời tránh ra!" Người thủ lĩnh áo đen kia mở miệng, che mặt, trong cặp mắt kia còn hàm chứa ý cười. Ám ảnh nhảy xuống xe ngựa, đứng ở bên người Hiên Viên Ngạo. Trong lòng giận mình đi quá nhanh, không mang theo nhiều người. "Nực cười, ngăn cản xe ngựa Bổn vương, còn nói mục tiêu không phải là Bổn vương?" Lạnh giọng mở miệng, cặp mắt rét lạnh kia đã dính vào chút sát khí. Người thủ lĩnh áo đen nhân nhanh chóng bước mấy bước lên phía trước: "Tại hạ không muốn đối nghịch với tam vương gia, lấy tiền của người, trừ hoạ cho người, cho nên hôm nay cần phải lấy tánh mạng của hi vương phi. Nếu tam vương gia không tránh ra, tại hạ sẽ không khách khí!" "Nếu Bổn vương không đoán sai, các hạ là các chủ Thiên Vũ Các đúng không?" Lạnh lùng quét một vòng người trước mắt. Thiên Vũ Các, chính là tổ chức sát thủ đệ nhất thiên hạ! Các chủ Đoạn Thiên Tầm là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ. Người áo đen kia sững sờ một lúc, rồi sau đó mở miệng cười: "Ánh mắt tam vương gia thật tốt!" Hiên Viên Ngạo, hắn ngược lại từng có duyên phận vài lần với người này. Nhưng người để cho hắn ấn tượng tương đối sâu khắc, vẫn là vị vương phi kia của hắn, đáng tiếc đã mất mạng trong một trận hỏa hoạn rồi. "Các hạ không muốn đối địch với bổn vương, lại không sợ hoàng thúc sao?" Thuộc hạ của hoàng thúc chính là hai trang tám các hai mươi mốt lầu, tất cả đều không phải là ngồi không. "Hiện tại Hi Vương Gia sống chết chưa rõ, nếu tại hạ không có đoán sai, sợ rằng đã mất mạng rồi?" Mở miệng cười, nhìn ánh mắt của Hiên Viên Ngạo. Nếu đánh nhau, hôm nay Hiên Viên Ngạo tuyệt đối không thể gánh nổi vị hi vương phi thần bí đó. "Vậy các hạ có thể nói cho Bổn vương biết là ai cho các ngươi đi đến lấy mạng của nàng không?" Rốt cuộc là ai muốn gây bất lợi cho nàng? Đoạn Thiên Tầm cười khẽ một tiếng: "Tam vương gia, ngài nên biết rõ quy củ của Thiên Vũ Các chúng ta. Dù phải chết cũng không thể nói ra tên người ủy thác, tại hạ ngưỡng mộ ngài là một anh hùng, cho nên không muốn động thủ với ngài, cũng xin Tam vương gia không nên làm khó tại hạ!" Ánh lạnh chợt lóe, thanh Quân Tử Kiếm liền xuất hiện trong tay của hắn, kiếm không động mà rét lạnh, một cỗ khí bén nhọn xơ xác tỏa ra từ trong thanh kiếm. Chỉ là kiếm khí đã để cho bước chân một vài sát thủ võ công không quá cao có chút không ổn định. Vũ Văn Tiểu Tam ngồi ở trong xe ngựa cũng cảm thấy khó chịu, dạ dày càng thêm không thoải mái, có chút buồn nôn. Mở một góc màn nhìn lén ra bên ngoài, liền hít vào một hơi khí lạnh. Đặc biệt sao? Ở đây có ít nhất cũng sáu bảy trăm người đi, nàng đã đắc tội người nào hả? Đoạn Thiên Tầm nhìn kiếm trong tay Hiên Viên Ngạo, trong nháy mắt trở nên thận trọng. Nếu hắn không đoán sai, đó là Quân Tử Kiếm! Võ công của Hiên Viên Ngạo vốn là so với hắn đã cao hơn một bậc, hơn nữa còn có thanh kiếm kia, chỉ sợ chính hắn cũng không phải là đối thủ của Hiên Viên Ngạo! "Tam vương gia đã quyết định rồi sao?" Hắn không phải là đối thủ, nhưng bọn họ nhiều người như vậy, hắn không tin Hiên Viên Ngạo có thể chịu đựng được! "Rút kiếm đi!" Ba chữ, tỏ rõ thái độ của hắn, trong lòng biết hôm nay có thể chạy trời không khỏi nắng, nhưng đáy lòng không có ý nghĩ lui bước, ngược lại càng thêm kiên quyết hơn! Vào lúc có một người mình muốn bảo vệ, đó là lúc hắn mạnh nhất! "Tốt!" Đoạn Thiên Tầm cũng rút bội kiếm bên hông ra, một thanh Thí Huyết Kiếm cũng lấp lánh ánh sáng sắc bén. Mặc dù so ra vẫn thua kém ‘Quân Tử Kiếm’, nhưng cũng là một thanh kiếm có danh tiếng! "Bổn vương có một chuyện muốn nhờ!" Đây là lần đầu tiên trong đời, Hiên Viên Ngạo hắn cầu xin người khác! Đoạn Thiên Tầm tự nhiên cũng hiểu rõ: "Tam vương gia mời nói!" Đây là tôn kính đối với cường giả. "Chỉ cần Bổn vương không chết, ai cũng không thể tổn thương nàng!" Lời này, để cho bọn họ không thể đánh lén người bên trong xe ngựa. "Được!" Chuyện này cũng không sao cả, Hiên Viên Ngạo không chết hoặc không bị trọng thương, thì bọn họ cũng không thể giết chết hi vương phi đó. Chỉ là hắn sẽ không giết Hiên Viên Ngạo! Đồng ý trước rồi nói sau. "Xin mời!" Trong mắt phượng tràn đầy thận trọng. "Xin mời!" Trong đôi mắt lạnh lẽo mang theo một ít cảm kích. Kiếm quang lóe lên, hai người liền bắt đầu giao chiến, ánh kiếm tung bay, hàn quang hiện ra. Ánh kiếm màu trắng và màu đỏ giao nhau, sát khí bén nhọn chạy dài mấy dặm! Chỉ một thoáng mà phong vân biến sắc, nhật nguyệt vô quang! Vũ Văn Tiểu Tam là lần đầu tiên nhìn thấy cao thủ võ lâm chân chính giao chiến, trợn to cặp mắt nhìn tình hình chiến đấu ở bên ngoài. Bùn ở dưới đất bị nâng lên thành một trận lốc xoáy to lớn, bao bọc hai người kia ở bên trong. Gió lốc xoay tròn thật nhanh, nhanh đến nỗi không thấy rõ người ở bên trong. Vậy mà lá cây vài trăm mét xung quanh đều bị tiêu diệt, ngay cả mảnh vụn cũng không còn dư lại! Sau một hồi lâu, lốc xoáy này biến mất không thấy gì nữa, một hắc y nhân che mặt với một nam tử mặc y phục lam sắc đang đứng trên mặt đất đã bị san bằng. . . . . . Hắc y nhân lảo đảo cước bộ, che cánh tay của mình. Trận chiến này, hắn đã là trọng thương, nếu không chữa trị thật tốt, cánh tay của hắn sẽ bị phế! Nam tử lãnh ngạo áo lam vươn tay, lau đi vết máu trên khóe môi, lạnh lùng nhìn hắn. Thắng bại đã phân! "Tam vương gia, tại hạ bái phục!" Đoạn Thiên Tầm mở miệng cười, tuy là thua, nhưng cũng không đại biểu hắn muốn buông tha lần ám sát này! "Đa tạ!" Nói xong nhìn về phía một đám hắc y nhân phía sau hắn, trong lòng càng hiểu rõ hôm nay bọn họ chạy không thoát! Bởi vì mới vừa đánh một trận, mặc dù hắn thắng Đoạn Thiên Tầm, nhưng vẫn bị thương nhẹ, tình hình này càng thêm bất lợi đối với bọn họ! Một đám hắc y nhân nhào tới về phía bọn họ, tiêu sái xoay người một cái, mỗi một kiếm của Quân Tử kiếm sẽ lấy tánh mạng của một đám hắc y nhân. Kiếm phong sở chỉ, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Vậy mà, khi hắn vừa đánh bay một thân thể một đám hắc y nhân trước mặt, cũng chính lúc này, hắc y nhân đánh về phía xe ngựa! Mắt sáng trợn to, không suy nghĩ nhiều liền nhảy về phía xe ngựa, đồng thời cũng bị người sau lưng hung hăng chém một đao vào bả vai, kêu rên ra tiếng, nhưng vẫn liều mạng tiếp tục bay về phía xe ngựa. Ám ảnh thấy vậy lập tức đi lên ngăn lại đám người đang đuổi theo sau lưng. . . . . . Xe ngựa bị hắc y nhân kia đánh vỡ tung, Vũ Văn Tiểu Tam ở bên trong cũng bị ném ra ngoài. . . . . . Vũ Văn Tiểu Tam bị dọa đến hồn bay phách tán, gắt gao nhắm mắt lại, không dám đối mặt với đau đớn kế tiếp có thể gặp phải, nhưng lúc này đôi môi đỏ mọng không ý thức được mà phun ra bốn chữ: "Thương Thương, cứu ta!" Một cánh tay sắt ôm lấy hông của nàng, đồng thời đã nghe được mấy chữ này. Đôi mắt rét lạnh xẹt qua tia khổ sở, hắn đang ở bên cạnh nàng, nhưng nàng lại gọi tên của hoàng thúc! Ôm nàng rơi xuống đất, một tay chống kiếm trên đất, bả vai đã bị máu tươi nhiễm đỏ. Sau khi Vũ Văn Tiểu Tam bình an rơi xuống đất, mới phát hiện thương thế của hắn: "Hiên Viên Ngạo, ngươi không sao chứ?" "Không có việc gì!" Mày kiếm nhíu lai thật chặt, có chút tự giễu mở miệng "Nữ nhân, xem ra nàng chọn hoàng thúc là đúng, ta thật sự không bảo vệ được nàng!" Nghe hắn nói như thế, nàng vung một cái tát lên trên đầu của hắn: "Thôi đi, ngươi lề mề như vậy làm cái gì, nhanh đi đi, không cần phải để ý đến ta. Hiên Viên đế quốc cần ngươi, hoàng huynh ngươi và mẫu hậu ngươi đều cần ngươi, trở về đi thôi." Mà nàng, vốn là một cô hồn đến từ dị giới. Bây giờ Thương Thương đã không còn, nàng càng không có lý do gì để tiếp tục sống nữa. "Bổn vương không đi! Muốn động đến nàng, trừ phi bước qua thi thể của Bổn vương!" Bám lấy kiếm đứng lên, nhìn lên đám người trước mặt. Thân hình sừng sững đứng vững vàng, ngăn ở trước người của nàng. Một ám ảnh chém giết ở trong đám hắc y nhân, không để cho bọn họ đến gần Hiên Viên Ngạo. Mà nàng nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng bách vị tạp trần, không biết nên nói những gì, nhưng vẫn khuyên hắn: "Hiên Viên ngạo, ngươi đi đi! Không cần thiết vì ta bỏ mạng ở nơi này!" Lại nghe giọng nói lãnh ngạo của hắn truyền đến: "Khi đó, nàng ở bên ngoài khu rừng đã nói, nếu sau mười lăm ngày hoàng thúc vẫn không trở lại, nàng liền tái giá. Nếu như hôm nay, chúng ta có thể sống sót, hoàng thúc cũng không trở về nữa, như vậy mười lăm ngày sau, nàng liền tái giá với ta được không?" Nàng đứng ngẩn người không trả lời, câu nói kia cũng chỉ là kỳ hạn nàng cho Hiên Viên Vô Thương. Hắn mở miệng lần nữa: "Nàng yên tâm, ta sẽ không miễn cưỡng nàng làm bất cứ chuyện gì, chỉ là bởi vì hoàng thúc đã dặn dò!" Bất quá vì ta muốn danh chánh ngôn thuận bảo vệ nàng. . . . . . "Được! Nếu như ngươi còn sống!" Nếu Thương Thương không trở về, nàng nhất định sẽ tự vẫn, hoangdung_die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on có lấy hắn hay không thì có gì khác nhau đâu? Giờ phút này để cho hắn dấy lên chút ý chí chiến đấu cũng tốt . Hắn vừa nghe, đưa lưng về phía nàng, lộ ra một nụ cười nhạt, lạnh giọng mở miệng: "Có câu này của nàng, cho dù ta phải chết, cũng đáng giá!" Nói xong nâng trường kiếm lên, lần nữa đọ sức với đám hắc y nhân kia. . . . . . Nhưng vào lúc này, Đoạn Thiên Tầm chợt ngẩng đầu lên, nhìn thấy mặt của Vũ Văn Tiểu Tam, sững sờ một lúc, tại sao lại là nàng? Nàng còn sống sao?! "Dừng tay!" Lớn tiếng mở miệng với thuộc hạ của mình, tất cả mọi người ngừng tay, không hiểu quay đầu lại nhìn hắn. Đồng thời lúc này, Vũ Văn Hạo dẫn một đám người chạy tới. Đoạn Thiên Tầm nhìn Vũ Văn Tiểu Tam một lúc, vẻ mặt cực kỳ phức tạp, vung tay lên với thuộc hạ của mình: "Chúng ta đi!" Nhưng một giây kế tiếp, đám người đó liền lọt vào vòng vây của một đám lính. Chú thích: (1) Bách vị tạp trần: trăm loại mùi vị Vũ Văn Hạo nhìn Hiên Viên Ngạo một chút, lại nhìn tiểu muội mình một chút. Đôi mắt kia thoáng qua một tia sáng không dám tin, không phải tiểu muội đã chết trong hỏa hoạn rồi sao? Cà nhà bọn họ còn đau lòng thật lâu, nhưng nha đầu bên kia là ai? "Tiểu muội?" Thử mở miệng dò xét. "Đại ca!" Vũ Văn Tiểu Tam nhào tới trong ngực của hắn, cảm giác có người thân thật là tốt! "Tiểu muội, không phải muội đã chết rồi sao? Muội làm phụ thân và hai ca ca đau lòng muốn chết!" Nam nhi bảy thước, lúc nói lời này, hốc mắt lại không ức chế được mà ửng hồng. "Đại ca, chuyện này có thời gian sẽ nói cho huynh nghe sau, sao huynh lại tới đây?" Không phải trùng hợp như vậy chứ? "Lúc đi qua nơi này, thủ hạ của huynh thăm dò được Thiên Vũ Các muốn giết chết hi vương phi, mà Tam vương gia ở chung một chỗ với hi vương phi. Mà hắn là muội phu¬(1) của ta, tự nhiên muốn tới tương trợ thôi!" Sau khi nói xong, cặp mắt sáng kia quét qua Đoạn Thiên Tầm. Đoạn Thiên Tầm cười khổ một tiếng, ngược lại không ngờ chọc phải Minh Cốc, xem ra kẻ không thoát thân được chính là bọn hắn rồi! "Đại ca, thả bọn họ đi đi!" Trước khi đại ca đến, người Các chủ kia đã để cho thủ hạ của hắn dừng tay, hơn nữa nàng cảm giác tên Đoạn Thiên Tầm kia có chút quen mắt. Đoạn Thiên Tầm tháo ra khăn che mặt trên mặt mình, cười khổ nói: "Tiểu huynh đệ, nếu biết là ngươi, ta nhất định sẽ không tới giết ngươi!" Nhìn mặt của hắn, dáng dấp cũng tương đối đẹp trai, nhưng nếu là mỹ nam như vậy thì nàng phải có chút ấn tượng mới đúng chứ: "Ngươi là?" Đoạn Thiên Tầm móc mặt nạ da người từ trong ngực ra, dán lên mặt, là Mộc Thanh Y! "Không phải đâu? Là ngươi à? Thì ra dung mạo ngươi đẹp trai như vậy? Vậy ngươi dán mặt nạ làm gì?" Vũ Văn Tiểu Tam trực tiếp chạy tới đá tên này một cước. "Nguyên nhân trong đó không tiện để nói nhiều, nếu là như vậy, vậy ta đi trước đây!" Nói xong nhìn vẻ mặt không hiểu gì của Hiên Viên Ngạo và Vũ Văn Hạo, gật đầu một cái. Lúc này Hiên Viên Ngạo liền mở miệng: "Mộc tiểu hầu gia, ngươi có thể nói cho Bổn vương biết, là ai muốn giết nàng hay không?" Phụ vương Mộc Thanh Y là bạn thâm giao của phụ hoàng, hai người bọn họ cũng có chút giao tình. Khuôn mặt Mộc Thanh Y lộ vẻ bị làm khó: "Tam vương gia, người ủy thác sau lưng, ta thật không thể nói, đây là quy củ giang hồ. Nhưng mà ta phải nhắc nhở các ngươi, cẩn thận người bên cạnh!" Nói xong lắc mình một cái nhẹ nhàng nhảy lên rồi rời đi, đám hắc y nhân cũng lần lượt rút lui. Còn dư lại mấy người hai mặt nhìn nhau, cẩn thận người bên cạnh? Người nào? . . . . . . Khi nàng đem những chuyện đã trải qua nói cho Vũ Văn Hạo nghe, Vũ Văn Hạo sờ sờ đầu của nàng: "Nha đầu ngốc, chuyện lớn như vậy cũng không nói cho ca ca, sao lại tự gánh vác một mình!" "Đại ca, huynh không trách ta sao?" Bây giờ cổ nhân đã tân tiến như vậy rồi sao? "Phụ thân đại nhân có thể sẽ trách muội, nhưng đại ca thì không!" Trên khuôn mặt khí phách lộ ra một nụ cười cưng chìu. Vũ Văn Tiểu Tam cười ngọt ngào một tiếng: "Cám ơn đại ca!" Nếu để cho hắn biết, thật ra mình đã không phải là Vũ Văn Tiểu Tam, hắn sẽ còn thương nàng như vậy sao? "Vậy kế tiếp muội chuẩn bị đi đâu? Trở về phủ tướng quân với đại ca có được không?" Hi Vương Gia vùi thân ở rừng rậm Tử Vong, còn có người muốn gây bất lợi với an toàn của nàng, trở về phủ tướng quân, không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất. "Ta không muốn trở về! Ta muốn đi biệt viện Tây Giao ở vài ngày!" Đó là nơi nàng đã cường bạo hắn, cũng là nơi bọn họ từng lưu lại rất nhiều kỷ niệm. Nhìn bộ dạng tâm tình sa sút của nàng, biết nàng đang suy nghĩ gì, chỉ đành phải mở miệng: "Được, đại ca phái người bảo vệ muội!" Có Minh Cốc của hắn hết sức bảo vệ, dù người cả giang hồ đều tới ám sát nàng, tỷ lệ thành công cũng không lớn! "Ừ, cám ơn đại ca!" Gật đầu một cái, liền nhắm mắt lại không lên tiếng nữa. Mà Hiên Viên Ngạo ở một bên, nửa ngày không lên tiếng, sau khi ám ảnh giúp hắn băng bó tốt vết thương, lại lạnh giọng mở miệng: "Nữ nhân, nhớ chuyện nàng đã đáp ứng ta không?" Vũ Văn Tiểu Tam ngẩn ra, mở mắt ra nhìn hắn, nhỏ giọng mở miệng: "Hiên Viên Ngạo. . . . . ." "Làm người phải có uy tín" Hắn biết nàng không cam lòng, nhưng đây chính là tư tâm của hắn, hắn sẽ cái gì cũng không quản, chỉ vì mình mà ích kỷ một lần đi! "Ngươi biết rõ ràng. . . . . ." Nàng cố gắng thuyết phục hắn, dù nàng gả cho hắn, bọn họ cũng không thể lại trở lại thời điểm ban đầu. Hiên Viên Ngạo giống như là sợ nghe lời nói của nàng... nên mở miệng cắt đứt: "Bổn vương cái gì cũng không biết." "Ngươi không cần thiết phải như vậy." Có ý nghĩa gì sao? "Có cần thiết hay không, trong lòng Bổn vương tự rõ ràng!" Quay đầu không nhìn nàng, mặc dù vào một khắc sinh tử kia, trong miệng của nàng lại gọi tên hoàng thúc. Nhưng hắn tin tưởng, chỉ cần hắn cố gắng, một ngày nào đó khi nàng gặp phải nguy hiểm, người nàng nghĩ tới đầu tiên sẽ là hắn! "Tùy ngươi!" Tức giận mở miệng, liền nhắm mắt lại không để ý đến hắn nữa, nói như vậy cũng tốt, nếu như Thương Thương còn sống, khẳng định dù liều mạng cũng sẽ trở về! Vũ Văn Hạo nghe đối thoại của bọn họ, giống như là lọt vào trong sương mù: "Các ngươi đang nói cái gì á?" "Sau mười lăm ngày, nếu hoàng thúc còn không trở lại, Bổn vương liền cưới nàng làm vương phi!" Lần trước, bọn họ không có bái đường, lần này, hắn muốn bù lại. Vũ Văn Hạo thấy Vũ Văn Tiểu Tam cũng không mở miệng, cho nên cũng không có nói nhiều. . . . . . . Mười lăm ngày sau. Kinh Thành đã ầm ĩ đến lật trời, sau khi tam vương gia khải hoàn trở về không lâu, thừa tướng bởi vì tư thông với địch phản quốc nên cả nhà bị tịch thu tài sản và giết chết, trắc phi của Tam vương phủ treo cổ tự vẫn. Cũng không lâu lắm, lại truyền tới tin tức bùng nổ hơn —— Tam vương gia không vâng lời thái hậu, thề phải cưới hi vương phi chưa qua cửa mà đã mang thai, cũng giải tán hậu viện, thề độc chỉ cưng chiều một người. Thái hậu giận đến bệnh không dậy nổi, nằm ở trên giường mấy ngày. Đối với chuyện này, mọi người có khen có chê. Có ca ngợi, nói Tam vương gia là một người thâm tình, vị hi vương phi trong truyền thuyết này thật là có phúc khí! Có chê bai, nói Tam vương gia không để ý luân lý tam cương ngũ thường, mà vị hi vương phi trong truyền thuyết kia càng thêm giống như hồ ly tinh chuyển thế, không biết liêm sỉ lễ nghĩa! Vậy mà, dù cho kinh thành ầm ĩ đến đâu cũng không ngăn cản được quyết định của Hiên Viên Ngạo và sự phát triển của tình hình. Trong tiếng ca ngợi, ước ao, chửi bới, khinh bỉ của mọi người, hôn lễ này long trọng triển khai. . . . . . Hiên Viên Ngạo ngồi ở trên một con ngựa đen, trên khuôn mặt lãnh ngạo đều là nụ cười. Bất luận như thế nào, hôm nay hắn cuối cùng có thể cưới được nàng rồi! Đội ngũ rước dâu diễn tấu sáo và trống, một đường tạo nên không khí vui mừng. Mà mọi người thấy mặt lạnh Chiến thần của bọn họ, trên mặt rõ ràng đều là ý cười. Vốn là mọi người vô cùng phỉ nhổ với chuyện này, cũng không khỏi vì vương gia anh dũng nhất Hiên Viên đế quốc của bọn họ mà vui mừng. . . . . . . . . . . . Vũ Văn Tiểu Tam ngồi ở trong biệt viện, trên người đã mặc vào giá y đỏ thẫm, ngồi ngơ ngác ở trước kính, mặc cho thị nữ trang điểm cho nàng. Mười lăm ngày, hắn thật không trở lại, hắn không còn hay là không yêu nàng nữa? Nghĩ tới đó, nước mắt nơi đáy mắt không đè nén được nữa, chảy xuống dọc theo khuôn mặt tinh sảo. . . . . . "Tam vương phi, hôm nay là ngày đại hỉ của người, người không thể khóc, như vậy là điềm xấu!" Người nữ quan kia giúp nàng lau lệ trên mặt, trong lòng cũng bách vị tạp trần, đây là chuyện gì chứ! Những lời này thật quen tai, nàng còn nhớ rõ ngày thứ hai nàng vừa mới xuyên qua, cũng nghe qua một câu nói như vậy, cũng là gả cho Hiên Viên Ngạo, cũng là hỉ nương nói không may mắn. Không giống là ngày đó, lòng của nàng tức giận, nhưng ngày hôm nay thì đã chết lặng! Tiểu Nguyệt đứng ở sau lưng Vũ Văn Tiểu Tam, không dám nói lời nào. Mấy ngày nay sau khi tiểu thư trở về, không phải ngồi một mình cười khúc khích, chính là một mình rơi lệ. Hôm nay lại lần nữa gả cho Tam vương gia, không biết là tốt hay không tốt đây! "Các ngươi đi ra ngoài trước đi, bổn vương phi muốn yên lặng một chút!" Nhàn nhạt mở miệng, nghe không ra tâm tình. Những người đó do dự một lát, suy nghĩ đã ăn mặc tốt rồi, kiệu hoa còn chưa tới, liền nghe lời lui ra ngoài. Mở ra bàn trang điểm, cầm chuôi đoản kiếm tinh sảo lên, rồi sau đó giấu vào trong tay áo màu đỏ. Hiên Viên Vô Thương, lão nương sẽ cho chàng mấy canh giờ, nếu chàng không trở lại, không về nữa thì ta liền. . . . . . . . . . . . Mà người làm trong biệt viện, tâm tình cũng rất phức tạp. Mấy ngày nay, sau khi vương phi trở về, mỗi ngày đều là bộ dáng ngây ngốc, đã làm cho bọn họ biết vương phi rất yêu Vương Gia, cho nên đối với chuyện hôm nay, trong lòng của bọn họ cũng cất giấu sự chúc phúc. Là vương gia giao vương phi cho Tam vương gia, cũng hi vọng cô gái tốt như vương phi, có người chăm sóc thật tốt. Nhưng Vương Gia của bọn họ…..aizzz. . . . . . Đội khăn voan đỏ lên, hỉ nương nâng đở bước ra khỏi cửa. Không giống với lần trước mình ngồi trên cỗ kiệu, vừa ra khỏi cửa liền được một bàn tay mạnh mẽ nắm thật chặt tay của nàng. Tay của hắn ôn hoà có lực, nhưng tay của nàng lại lạnh, man mát lành lạnh, lạnh từ trong đáy lòng đến từng đầu ngón tay! Khi Hiên Viên Ngạo bắt được tay của nàng thì hơi ngẩn ra, không để bụng chuyện đó, dịu dàng đưa nàng lên kiệu, đội ngũ rước dâu liền lên đường trở về. . . . . . Tam vương phủ vẫn náo nhiệt như ngày đó, mà Hiên Viên Mặc đã sớm ngồi ở vị trí đầu, chờ hôn lễ của bọn hắn. Đôi mắt như mặc ngọc hơi lóe lên, không nói được tâm tình của mình hiện giờ là gì? Hiên Viên Triệt ngồi ở một bên, con ngươi như lưu ly cũng dính vào chút phức tạp. Hiên Viên Ly cũng không biết chuyện gì, trước đó vài ngày hoàng tẩu qua đời, nàng mất thời gian rất lâu mới vượt qua được. Hôm nay Tam hoàng huynh đón dâu, nàng liền muốn tới xem một chút rốt cuộc là hồ ly tinh nào, lúc này mới có mấy tháng, vừa quyến rũ hoàng thúc, lại tới quyến rũ Tam hoàng huynh, Tam Hoàng tẩu của nàng mới qua đời chưa được bao lâu! Nghĩ tới hốc mắt lại không nhịn được ửng hồng, ở đáy lòng mắng to hoàng huynh mình vô tình vô nghĩa! Kiệu hoa vừa để xuống đất, hỉ nương mở miệng cười: "Vương Gia, xin đá cửa kiệu!" Đá cửa kiệu chính là ra oai phủ đầu với tân nương tử. Bởi vì ngày hôn lễ này là Tam vương gia cực kỳ cam nguyện, cho nên tất cả trình tự, một cũng không có thiếu Hiên Viên Ngạo cười nhạt một tiếng, không có đá cửa kiệu, trực tiếp kéo rèm ra, vươn tay dắt nàng ra ngoài. Sau khi hỉ nương sững sờ ngắn ngủi một lúc, đưa cho hắn một cây hồng trù, hai người mỗi người dắt một đầu, đi vào trong vương phủ. Đến sảnh trước, khi hỉ nương nhắc nhở phải vượt qua chậu than, vô tri vô giác đi theo Hiên Viên Ngạo. Người điều khiển chương trình hô to một tiếng: "Nhất Bái Thiên Địa!" Nước mắt của nàng rốt cuộc không nhịn được tràn mi, nhỏ xuống mặt đất. Hiên Viên Vô Thương, chàng thật không trở lại sao? Chú thích: (1) Muội phu: em rể
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]