Dạ Tử Lân nể mặt hắnnhư vậy, hắn tự nhiên cũng sẽ không để một hoàng đế đứng chờ ở trênđường, vén rèm xe lên đi ra ngoài nghênh đón hắn, mọi người chỉ thấy một bàn tay thon dài trắng nõn vươn ra. Bàn tay trơn bóng kia tao nhã đếnnỗi làm cho người ta không dám dò xét dung mạo của hắn!
Màn xe từ từ vén lên, dung nhan phong hoa tuyệt đại xuất hiện trước mặt của người đời, không ít người kinh ngạc đến hô hấp ngừng lại!
Ngay cảngười đang chuẩn bị đổ nước bên kia đường, khi nhìn thấy nam tử mặc áotrắng đó đã kinh ngạc đến nỗi làm rơi chậu nước trong tay xuống đất, bắn tung tóe nước lên người nhưng cũng không hề hay biết gì!
Giươngmôi cười khẽ: "Đệ ngược lại còn nhớ rõ người biểu huynh như ta. Nếu đệkhông đến, chắc bổn vương phải nhận lấy cái chết từ thống lĩnh cấm vệquân của đệ rồi!"
Người thống lĩnh cấm vệ quân kia vừa nghe, lậptức nhớ lại câu nói "Còn chưa cút ra ngoài nhận lấy cái chết" kia củamình, lại nhìn sắc mặt hoàng thượng trở nên khỏ coi trong nháy mắt, còncó ý lạnh trong đôi mắt đang cười của vị nhiếp chính vương này, hẳn đãbị dọa đến hai mắt trợn ngược, trực tiếp hôn mê bất tỉnh!
ThiênMộ Tuyết ngơ ngác nhìn nam tử đi từ bên trong xe ngựa ra, trong nháy mắt cảm giác ý nghĩ mình lúc đó cực kỳ buồn cười, so sánh với hắn, mìnhkhông đáng được xưng là liễu yếu đào tơ, nam tử như vậy sao sẽ có hứngthú với mình đây?
Khi chất như tiên như yêu, nếu nói hắn là tiên, thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-phi-bon-vuong-giet-chet-nguoi/1623850/quyen-1-chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.