Vũ Văn Tiểu Tam và Tiểu Nguyệt thấy thỏa mãn cùng nhau ăn bữa sáng: "Tiểu Nguyệt, nếm thử cái này đi!"
"Tạ ơn tiểu thư!" Tiểu Nguyệt ăn mà trong lòng thấp thỏm bất an, "Tiểu thư, ngài không lo lắng sao?"
"Lo lắng cái gì?" Người nào đó đang nhét thức ăn phồng mồm ngẩng đầu lên, có chút nghi hoặc nhìn nàng, hình như cần phải lo lắng lúc này là Mục Điệp Y chứ nhỉ?
"Điệp phu nhân nói sẽ tìm mấy nam nhân đến đây, nhỡ chúng ta đánh không lại . . . . . ."
Một đôi đũa gõ lên cái đầu heo của nàng: "Trước tiên chúng ta cứ đánh, đánh không được thì gào thật to lên! Không phải mấy người Thanh Trúc đều ở trong phòng sát vách sao?" Bây giờ còn sớm, đoán chừng họ còn chưa dậy thôi.
“Ồ, cũng đúng!" Tiểu Nguyệt xoa xoa chỗ vừa bị gõ, cúi đầu tiếp tục ăn, càng ăn càng thấy lo lắng, nhưng, ai đó càng ăn càng kích động, ai chà, sao lại phấn khích thế này!
Sau khi ăn no uống đủ, Vũ Văn Tiểu Tam chạy vào phòng, đóng cửa lại, cầm hai cây gậy gỗ lớn, quẳng một cây cho Tiểu Nguyệt: "Để cho bọn họ được mở mang kiến thức, biết vì sao gọi là ‘hai phu* canh giữ cửa ngõ, vạn người không thể khai thông’!"
(*phu trong từ phu phen = culi, cũng là dùng để chỉ người đàn ông)
Một giọt mồ hôi lăn qua sau gáy Tiểu Nguyệt . . . Là: "Một người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể khai thông" chứ?
Rồi sau đó, hai người, mỗi người đứng một bên, chờ những kẻ phía trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-phi-bon-vuong-giet-chet-nguoi/1623816/quyen-1-chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.