Chương trước
Chương sau
Note: Thấy lỗi type nhớ báo tui nha, edit trực tiếp nên hay miss lắm.
Thời điểm Hứa Liêm tỉnh lại vừa lúc vào chạng vạng, ánh mặt trời nóng chảy thành kim, nhuộm sắc trời thành một màu bi tráng lại an tường, có người đang ngồi bên cạnh, hình như đang đọc sách? Hứa Liêm nheo nheo mắt, thật nhanh nhận ra là bóng dáng Đoạn Trù, y há miệng thở dốc, người đàn ông như có cảm giác quay đầu lại, bởi vì đưa lưng về ánh sáng nên vẻ mặt mơ hồ không nhìn rõ, nhưng Hứa Liêm lại cảm thấy thật dịu dàng.
Cửa khoang chữa trị bật mở, Đoạn Trù buông sách xuống, vươn tay ôm lấy người nọ, bế Hứa Liêm ngồi dậy.
Có gì đó không đúng......
Cảm quan nhanh chóng hợp lại, Hứa Liêm nghe thấy tiếng gió thổi qua lá cây xào xạc, thái dương bị ngón tay ấm áp đè lên, y nghe được Đoạn Trù mở miệng nói, " Khép lại rồi. "
" Ừm. " Hứa Liêm tập trung tinh thần, ánh mắt y sáng ngời mà chuyên chú, cứ như thế lẳng lặng nhìn Đoạn Trù, " Thượng tướng, Thủ tướng bọn họ đã đi rồi sao? "
" Đi rồi. " Đoạn Trù cầm lấy cốc nước của mình vặn nắp đưa qua, " Giọng của em khàn cả rồi, uống chút đi. Huấn luyện đã kết thúc, một lát nữa anh đi cùng em đến trạm trung chuyển thu dọn vài thứ, đồ quan trọng đều mang hết đi, căn phòng ở chủ tinh hẳn là em không để lại vật gì quý trọng ha? "
Hứa Liêm thật thà gật đầu, có chút không hiểu ý người kia lắm, " Dọn đồ trong trạm trung chuyển đi? Em có điều lệnh mới ư? "
Đoạn Trù: " Đương nhiên, về sau em không còn là Thân Vệ quân nữa. "
Tim Hứa Liêm đập nhanh hơn, nhưng không dám nghĩ đến phương diện kia, " Quân đoàn số 1 à..... "
Đoạn Trù lắc đầu: " Trực thuộc tôi, Trung tá ạ. "
Hứa Liêm trừng to đôi mắt, sau đó hít một hơi, lập tức ho sặc sụa.
" Uống chậm một chút! " Đoạn Trù vỗ vỗ lưng cho người nọ, sau đó bị chàng trai nắm lấy cổ tay.
Hứa Liêm miễn cưỡng ngừng ho, gắt gao nắm lấy tay Đoạn Trù, y tựa như cuối cùng cũng chuẩn bị tốt tâm lý, hơi nghiêng nghiêng đầu, nhẹ cọ mặt lên mu bàn tay Đoạn Trù.
Ấm áp, hữu lực, không phải nằm mơ.
Hiện giờ bảo Hứa Liêm đi tìm chết vì người kia, y cũng không chút do dự.
Năm đó Hứa Liêm gia nhập Thân Vệ quân là bất đắc dĩ, trên người y ôm đồm quá nhiều bí mật, nơi nguy hiểm nhất mới là nơi an toàn nhất, có một số kẻ nằm mơ cũng không ngờ được người lại ở ngay dưới mí mắt bọn họ. Tuy mạng đã được bảo toàn, nhưng Hứa Liêm thời thời khắc khắc đều cảm thấy bản thân chìm trong hoàn cảnh sinh hoạt như vũng nước lặng này sớm hay muộn cũng sẽ bị hoà tan.
Cùng Thượng tướng ở bên nhau là chuyện y nằm mơ cũng không dám nghĩ, hiện giờ trở thành sự thật lại cảm thấy mơ hồ choáng váng.
" Nghĩ cái gì thế? " Đoạn Trù giật giật đầu ngón tay.
" Là đột nhiên cảm thấy...... " Âm thanh Hứa Liêm thực nhẹ, " Những chịu đựng trước kia đều là vì ngày hôm nay. "
Đáng giá.
Chân mày Đoạn Trù khẽ nhếch, có cảm xúc nào đó không ức chế được mà trào ra, hắn nghĩ đến nhiều lần Hứa Liêm bị ác mộng cuốn lấy, giọng nói chỉ có hoảng hốt và tuyệt vọng liền đau lòng cực kỳ.
Một phút cũng chờ không nổi nữa.
Đoạn Trù trực tiếp bế Hứa Liêm lên, vững vàng rời khỏi phòng y tế, " Quần áo Thân Vệ quân không thích hợp với em nữa, số đo của em anh đã ghi vào cơ sở dữ liệu, quân phục mới ngày mai mới gửi tới, chúng ta bây giờ rời đi trước đã. "
Hứa Liêm dựa vào vai Đoạn Trù, cười cười nói: " Được. "
Trong trạm trung chuyển ——
Trung uý Colin đang giúp Hứa Liêm thu dọn đồ đạc, vì Camo White tức giận nên đã hạ quyền hạn truy cập của Hứa Liêm, đương nhiên chuyện này không quan trọng.
" Trung tá, cái này có muốn mang đi không? " Colin cầm ra một chiếc bình thuỷ tinh, bên trong có vỏ kẹp Hứa Liêm dùng gấp thành ngôi sao.
Hứa Liêm đang muốn mở miệng, Đoạn Trù đã bước tới: " Cho tôi đi. "
Ngôi sao đã gấp được non nửa bình thuỷ tinh, những viên sao năm màu nằm cạnh nhau trông còn rất xinh đẹp, Đoạn Trù khẽ lắc nó, nhẹ giọng nói: " Mang đi. "
Vẻ mặt Colin chân thành chúc phúc, cho dù Hứa Liêm và Đoạn Trù chưa nói gì anh ta cũng đoán ra được.
Đồ đạc của Hứa Liêm không nhiều lắm, chỉ có hai thùng giấy.
Hứa Liêm không yên tâm về Colin lắm, trước khi đi còn dặn dò anh: " Có bất kỳ phiền toái gì nhớ lập tức liên lạc với tôi. "
" Hoặc là liên lạc với tôi. " Đoạn Trù biết Colin là người tốt, là một trong những người không nhiều lắm được coi là bạn bè của Hứa Liêm, đoạn thời cùng Nội các đấu tới đấu lui kia, Colin đã hỗ trợ vô số lần, hắn thực lòng biết ơn, vì vậy lấy ra số liên lạc từ trí não.
Colin trợn to mắt, thủ sủng nhược kinh* hỏi: " Có, có được không? "
*được quan tâm mà kinh sợ
Đoạn Trù: " Được. "
Từ trạm trung chuyển rời đi, nhìn lên bầu trời quen thuộc, từng ngôi sao lấp lánh phát sáng, Hứa Liêm bỗng cảm thấy toàn thân khoan khoái nhẹ nhàng.
*
Hứa Liêm tạm thời ở nhà Đoạn Trù, bọn họ sắp khởi hành về biên cảnh, Đoạn Trù cũng chưa sắp xếp nhiệm vụ gì cho y, để y ở nhà nghỉ ngơi.
Dù sao người cũng đã tới tay rồi, Đoạn thượng tướng không thèm che giấu gì nữa, mỗi ngày ở trước mặt người Nội các, đặc biệt là Camo White tung tăng nhảy nhót, hắn cười càng xán lạn thì mặt Camo White càng khó coi.
" Cậu vừa vừa thôi là được rồi. " Lục Tư Ân từ trên tầng đi xuống, đúng lúc trông thấy bóng dáng Camo White nổi giận đùng đùng rời đi, " Sáng nay kiểm tra sức khoẻ máy móc báo thượng tướng Camo White huyết áp quá cao, phỏng chừng là bị cậu chọc tức đấy. "
" Thôi cậu đừng ụp cái nồi này lên đầu tôi. " Đoạn Trù không đồng ý, " Ông ta đã bao tuổi rồi? "
Lục Tư Ân thấy khoé mắt đuôi mày Đoạn Trù toàn là ý cười, cũng vui vẻ theo: " Hứa Liêm đâu rồi? "
" Ở nhà đấy. "
" Nhà? " Lục Tư Ân hứng thú lặp lại hỏi: " Em trai nhà cậu có thể chấp nhận à? "
Đoạn Trù "chậc" một tiếng: " Cũng được mà. "
Ở nhà, Hứa Liêm và Đoạn Trạch đang cùng nhau mắt to trừng mắt nhỏ.
" Tiểu thiếu gia. " Hứa Liêm chân thành mở miệng: " Giữa trưa tôi đã uống rồi. "
Đoạn Trạch xụ cái mặt nhỏ: " Ai nói uống rồi thì không thể uống tiếp? Kêu anh uống thì uống đi, để anh vào nhà tui ở không tính phí, làm sao chứ, uống miếng canh gà thì chết hả? "
Hứa Liêm: "......" Trước nay chưa thấy qua nhà ai đòi tiền nhà bằng bắt người ta uống canh gà.
Hứa Liêm bất đắc dĩ thở dài, nhận chén từng ngụm từng ngụm uống sạch, lúc này sắc mặt Đoạn Trạch mới tốt lên.
Hôm đó chảy nhiều máu như thế, uống chút canh gà có tác dụng bổ sung hồi phục, ngay cả cái này mà cũng không hiểu sao? Đoạn Trạch thầm phàn nàn trong bụng, cảm thấy hai tên người lớn này ai cũng không khiến người bớt lo.
Đoạn Trù không thiết lập hạn chế với Hứa Liêm, căn phòng nào y cũng có thể tuỳ ý ra vào, mà Hứa Liêm thích nhất ngồi trong thư phòng, nơi nay có hết thảy dấu vết sinh hoạt và công tác của Đoạn Trù, trên kệ đặt rất nhiều sách giấy, phải biết rằng trong thời đại tinh tế công nghệ khoa học đại biểu cho tất cả, sách gì trong trí não cũng có, chất liệu giấy đã sớm bị đào thải.
Nhưng Hứa Liêm lại rất thích, y chọn một tập thơ, ngồi vào ghế gỗ đỏ rộng rãi từ từ xem.
Buổi chiều 6 giờ, Đoạn Trù đúng giờ về nhà.
Nghe thấy động tĩnh Hứa Liêm lập tức đứng dậy, vừa mở cửa đúng lúc đối diện với Đoạn Trù, hai người im lặng một lát, sau đó nhìn nhau cười, Đoạn Trạch đứng một bên nhìn đến nổi da gà.
Quần áo Thân Vệ quân của Hứa Liêm đã trả lại, ở nhà chỉ có thể mặc đồ của Đoạn Trù, cổ áo và tay áo hơi rộng, khiến y trông càng thêm mảnh khảnh.
Đoạn Trù cầm một bộ quân phục mới tinh thuần màu đen, vai áo có một viền bạc cuộn quanh, rất có ấn tượng.
" Thử xem. " Đoạn Trù mở miệng.
Nghĩ đến đây là quân phục của quân đội biên phòng, Hứa Liêm liền kích động lên, y gật gật đầu: " Ừm. "
Hứa Liêm vừa đi khỏi, Đoạn Trù liền hỏi: " Hôm nay làm những gì? "
" Đọc sách á. " Đoạn Trạch trả lời: " Em đọc sách Hứa Liêm cũng đọc sách, còn giục ảnh uống thêm hai chén canh gà. "
" Làm tốt lắm. " Đoạn Trù khen, còn không quên sửa lại, " Em đừng có Hứa Liêm Hứa Liêm gọi trống không thế, gọi anh. "
Đoạn Trạch bĩu môi, rõ là không vui.
Đoạn Trù nghĩ nghĩ: " Gọi chị dâu cũng được. "
Đoạn Trạch: "......"
Cùm cụp——
Cửa phòng mở.
Quân trang mặc trên người Hứa Liêm vừa vặn vô cùng, một thân màu đen túc mục nghiêm trang, thêm viền bạc phác hoạ không có vẻ cứng nhắc mà lộ ra vài phần quý khí, ủng đen cao đến cập gối, trên vai có ngôi sao đại biểu cho quân hàm, trước ngực áo còn in hình hoa ngưng sa* viền mờ độc đáo, mang ngụ ý " Kiên cường", dáng người chàng trai thon dài, tỉ lệ cân xứng, thuộc về loại mặc vào là vô cùng đẹp mắt.
*ning sha hua, ngưng sa hoa, khum tìm thấy hoa tên này nên chắc là tg bịa rồi =))
Đáy mắt Đoạn Trù bỗng như có đốm lửa cháy, yết hầu lăn lộn, có xúc động muốn vọt ra khỏi tim lại bị hắn dùng sức đè lại!
Chưa đến lúc.
" Trông có ổn không? Thượng tướng? " Trên mặt Hứa Liêm phát sốt, ánh mắt Thượng tướng như là hận không thể nuốt y vào miệng.
Đoạn Trù cầm cốc nước lạnh trên bàn một hơi uống sạch, lúc này mới trả lời: " Không tệ. "
Hứa Liêm nhẹ nhàng thở phào, quay đầu đi thay quần áo.
" Anh, anh có biết lúc nãy trông anh y chang tên lưu manh không? " Đoạn Trạch không nhìn được phàn nàn.
Đoạn Trù: "......"
Gió buổi tối còn khá ấm áp, nhưng đến nửa đêm bỗng đổ mưa, sấm chớp đùng đùng, càng tệ hơn là Hứa Liêm lại gặp ác mộng, chóp mũi phiêu đãng hơi thở nhàn nhạt quen thuộc, nhưng hắc ám tanh tưởi trong mộng càng mãnh liệt hơn, Hứa Liêm bỗng nghiêng người cuộn tròn trên giường, toàn thân co rút run rẩy, y bỗng ngẩng đầu lên như là trốn tránh thứ gì đó, tia chớp rạch ngang chiếu sáng căn phòng, đúng lúc Đoạn Trù bước vào trông thấy cần cổ yếu ớt của Hứa Liêm căng chặt như sắp đứt gãy.
Hắn lập tức ngồi lên giường, phát hiện trong chăn không có chút độ ấm nào, Hứa Liêm ban đầu còn giãy giụa lợi hại, nhưng chờ Đoạn Trù nhẹ giọng nói hai câu, tựa như uống thuốc an thần, dần dần an ổn lại.
" Thượng tướng....." Hứa Liêm nhấc mi mắt, nửa mơ nửa tỉnh.
Thượng tướng thực tôn trọng y, buổi tối không chen cùng phòng với y, Hứa Liêm có chút thả lỏng lại có chút thất vọng, vừa vặn những ác mộng đó được dịp quay lại.
" Anh đây. " Đoạn Trù đáp lại, hắn hôn lên thái dương ướt át của Hứa Liêm, " Không sao cả, ngủ đi. "
Tiếng thở dốc của Hứa Liêm thực nặng nề, như là không kham nổi gánh nặng áp lực. Vẻ mặt Đoạn Trù lạnh lẽo, nghĩ tới Đầu Trọc bên Lam Tinh không gửi tới được bất kỳ tin tức hữu dụng nào, tức thì có chút bực bội.
" Rốt cuộc cần bao lâu........" Trong không gian trống trải vang lên âm thanh bất đắc dĩ của người đàn ông, " Em mới nguyện ý chia sẻ bí mật của mình với anh. "
Mà Hứa Liêm đã tìm được cảng tránh gió, an tĩnh ngủ thiếp đi.
Giá rét gào thét qua đi, trong không khí tràn ngập hơi thở đặc trưng của mùa xuân, Đoạn Trù và Nội các thương lượng ngày mai sẽ khởi hành rời khỏi chủ tinh.
Cũng không biết Đoạn thượng tướng nghĩ gì, hôm chào từ biệt mang theo Hứa Liêm, hai người một trái một phải đứng trước mặt Camo White, tận lực lượn qua lượn lại, không cần máy móc kiểm tra Lục Tư Ân cũng biết huyết áp của ông ta đang tăng lên bằng mắt thường.
Diễu võ dương oai xong xuôi, vừa từ toà nhà Nội các chạy ra thì bị một chiếc xe ngăn lại.
Cửa sổ xa hạ xuống, lộ ra khuôn mặt mỉm cười rạng rỡ của Chu Mính Tình, cô chưa bao giờ keo kiệt lời ca ngợi đối với Hứa Liêm: " Trung tá, bộ quân phục này thực sự thích hợp với ngài. "
Hứa Liêm gật đầu: " Chu tiểu thư."
" Tuyến biên phòng cách chủ tinh rất xa, cho dù nhảy qua tiếp điểm cũng phải một tuần mới tới được. " Vừa nói, Chu Mính Tình vừa lấy ra một cái túi, " Đây là điểm tâm em tự làm, anh mang theo trên đường ăn nhé, thượng lộ bình an. "
Đoạn Trù nhíu mày, tuy hắn kiêng kị Chu Mính Tình, nhưng cảm thấy lời cô nói không tìm ra điểm nào để soi mói.
Hứa Liêm theo bản năng nhìn về phía Đoạn Trù, thấy hắn không phản đối, lúc này y mới tiếp nhận: " Vô cùng cảm tạ. "
" Vậy em đi đây! " Chu Mính Tình ngoan ngoãn vẫy tay tạm biệt Hứa Liêm, chờ tầm mắt đụng phải Đoạn Trù lập tức biểu diễn một màn lật mặt nhanh hơn lật sách, " Hừ! "
Đoạn Trù: "???" Tôi nhịn cô lâu lắm rồi đấy nhé!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.