Chương trước
Chương sau
Note: Ông tướng Đoạn Trù nhiều khi mất dại lắm =)))))
***
Lục Tư Ân vừa vào cửa liền đụng ngay khuôn mặt như cá chết của Đoạn Trù, lại nhìn nhìn đôi anh em Gerry Mira bên cạnh, muốn cười mà phải cắn răng nhịn xuống.
Chuyến đi này không lỗ tí nào.
Đoạn Trù cảm thấy hắn ở biên cảnh gặp qua muôn vàn dị chủng cũng chưa từng bị "thương" nặng đến thế này.
Thân hình Chu Mính Tình cao gầy, so với Mira nhỏ xinh càng thích hợp với loại quần áo như quân phục, có thể gánh vững bốn chữ " Anh tư táp sảng* ", cô nàng hướng Đoạn Trù chào một cái quân lễ chuẩn chỉnh, sau đó không biết sợ gợi lên một nụ cười khiêu khích trên môi.
*thành ngữ mang nghĩa tư thế oai hùng hiên ngang, tinh thần anh dũng, dành cho cả nam và nữ. Vốn có thể dịch là tư thế hiên ngang nhưng vì từ hán việt có thể mang đến sắc thái đặc trưng hơn cho câu cú nên giữ nguyên.
Đoạn Trù: "???"
Julian hò hét trong lòng: " Gắt quá chị em ơi! "
Chu Đống lo con gái thật chọc giận Đoạn Trù, vôi vàng kéo người sang mộ bên, tự mình bước lên thương lượng cùng Đoạn Trù thương lượng, " Thượng tướng, con gái nhỏ muốn đến đây rèn luyện tay chân, ngài không cần ưu tiên con bé, cứ theo tất cả mọi người là được. "
" Ưu tiên? " Đoạn Trù cười: " Chu nghị viên, trên sân huấn luyện chỉ có binh sĩ, không có đặc quyền. "
Tô Việt Nhiên không nhịn được lườm Đoạn Trù một cái, thầm nghĩ ha hả cậu nói câu này không thấy ngượng hả.
Mà lúc này Gerry đứng bên cạnh Chu Mính Tình, thanh thanh cổ họng, không biết có phải do nhiệt độ trong phòng quá cao hay không, mặt mũi ửng đỏ: " Em mặc như vậy trông rất đẹp. "
Chu Mính Tình lộ vẻ kinh ngạc, " Tôi biết mà. "
Trong khoảnh khắc linh hồn Tô Việt Nhiên rùng mình, anh ta nhìn bộ dáng ngượng ngùng của Gerry, lại liếc mắt nhìn quanh căn phòng đầy người này, trong đầu bỗng bật ra một câu: Hắn yêu cô, cô yêu anh ta, anh ta yêu cô ấy........
Quá "nà" dã man mẹ ơi.
Sân huấn luyện lúc này đã kết thúc chạy dài 10km, mọi người đều đang nghỉ ngơi, bỗng trông thấy Thượng tướng cùng mấy vị chỉ thấy mặt trên video Tinh Võng cùng nhau xuất hiện, còn có hai vị mặc quân phục, nhưng nhìn dáng người thì rõ ràng là nữ giới.
Đang yên lành..... Đây là có ý gì?
Hứa Liêm đang uống nước ấm, trong giây ngắn ngủi cùng ánh mắt Đoạn Tru chạm vào nhau, rõ ràng chỉ là một cái chớp mắt, trên người như là bị điện giật, ngón tay cầm cốc nước của y siết chặt, vẫn không thể tin được........ Mình đã đuổi theo đuổi tới quan hệ này luôn rồi.
Lần này gặp lại Mira, đối phương rõ ràng có chuẩn bị mà tới, nhưng kỳ lạ là trong lòng Hứa Liêm không quá nhiều dao động, cho dù người xung quanh liên tục cảm thán " Tiểu thư Mira đối với Thượng tướng thật là si tình, đuổi đến tận doanh huấn luyện luôn", Hứa Liêm cũng vẫn bình tâm.
Y hiểu rõ Đoạn Trù làm người ra sao, nếu đã nói những lời đó, vậy thì chính là nghiêm túc tuyệt đối, bọn họ mới là tình lữ.....
Cả ngày này, Hứa Liêm cảm thấy trong không khí đều đang toả hương hoa.
" Trước tiên chúng ta làm nóng người." Đoạn Trù ngoài cười trong không cười, bất luận là Mira hay Chu Mính Tình, hắn đều muốn nhanh chóng tiễn người đi, " Chạy quanh sân này năm vòng. "
Năm vòng không phải là nhiều, nhưng đối với hai cô gái thiếu rèn luyện thể chất mà nói chẳng khác gì là đòi mạng.
Mira sửng sốt, cô nàng tuy rằng sống chết kiên định với suy nghĩ của mình, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy quyết định của Đoạn Trù có chút tàn nhẫn.
" Chạy a! " Đoạn Trù bỗng nhiên gầm lên một tiếng.
Âm giọng này của hắn đủ để hiệu lệnh trăm ngàn binh sĩ, hai cô gái đồng thời run lên, lập tức chạy quanh vòng sân.
Lục Tư Ân nhàn nhạt nói: " Thượng tướng thật là không biết thương hương tiếc ngọc gì cả. "
Đoạn Trù nhìn về phía Julian: " Lục phu nhân có muốn thử xem sao? "
Lục Tư Ân: "? "
Đầu Julian lắc như cái trống bỏi*: " Không được không được, không không không không! "
*đồ chơi tuổi thơ cmnl, sau 2k chắc không mấy ai rành nữa, tra GG nha.
Khắp sân huấn luyện đều có binh lính vây xem, Đoạn Trù đứng ngay trung tâm giúp hai vị " không biết trời cao đất dày" này đếm số vòng.
Đến vòng thứ hai Mira bắt đầu thở hổn hển, Chu Mính Tình cũng nỗ lực điều chỉnh hô hấp, nhưng ai cũng nhìn ra được cả hai sắp tới cực hạn.
Hai người dần chạy chậm lại.
Mira thở phì phò mở miệng: " Anh tôi.... Anh tôi có ý với cô, cô không nhìn ra à? Cô còn đang đợi cái gì hả? "
" Không nghĩ đến. " Chu Mính Tình đánh gãy, " Không phải chứ, cô coi năm nữ họ Canlinger nhà cô là thịt mỡ bánh thơm gì à? Được các người nhìn trúng là vinh hạnh của chúng tôi ấy hả? " Chu Mính Tình cười nhạo, " Đây không thèm nhé có được không. "
Gerry từng tỏ ý với Chu Mính Tình nhưng Chu tiểu thư chướng mắt, bởi vì tên này tư thái quá cao ngạo, cao đến mức có chút giả dối. Anh ta là một người chưa từng lên chiến trường, khiếu thuyết rèn luyện đúng nghĩa, tuy rằng hồi còn ở trường thành tích không tồi nhưng cũng chỉ là lý luận suông mà thôi. Anh ta luôn miệng " Tôi là tôi, không cần đem ánh sáng của cha tôi phủ lên người tôi ", trên thực tế anh ta dựa vào vòng ánh sáng này, thậm chí cố chấp không tiếc hết thảy gìn giữ vinh quang của gia tộc Canlinger trước công chúng, bất kể đúng sai.
Perth Canlinger tuyệt không phải là một người hoàn hảo, nhưng Gerry lại cảm thấy những gì gia tộc họ đang làm cho chủ tinh là đúng, là vì lợi ích của nhân loại.
Chu Mính Tình mỗi khi nhìn thấy vẻ mặt tự cho là đúng của anh ta thì chỉ muốn đấm một cái.
" Cô....." Mira vừa tức vừa đau sốc hông, bị Chu Mính Tình một câu " Không thèm nhé " chọc tới chỗ đau, trong giây lát chạy tụt sau đối phương một đoạn, sau đó trước mắt như nổ đom đóm, " Rầm " một cái khuỵu gối quỳ trên mặt đất.
" Mira! " Gerry hô to chạy tới.
Đoạn Trù lạnh nhạt đếm xong: " Một vòng rưỡi còn chưa tới. "
Lúc Chu Mính Tình chạy ngang qua Đoạn Trù khẽ hừ một tiếng.
Đoạn Trù giận đến bật cười, còn có chuyện gì chó má* hơn chuyện này nữa không? Tình địch khiêu khích à? Nhưng vấn đề là hắn và Hứa Liêm đã thông suốt tâm ý rồi!
*caodan - gốc lại là một từ chửi mang nghĩa phàn nàn của phương bắc TQ =)) Hán Việt đọc là thao đản.
Thôi, không thể cáu giận, Đoạn Thượng tướng tự nhủ, nhưng cách 100 mét Đoạn Trù lại một lần nữa cảm nhận được ánh mắt kiêu ngạo của Chu Mính Tình, hắn liền nhịn không nổi nữa.
Hứa Liêm trợn to mắt, Thượng tướng sao lại đuổi theo Chu tiểu thư, còn cùng cô ấy chạy song song?
" Năm vòng tôi....." Chu Mính Tình thở phì phò, " Tôi có thể chạy được! Anh, anh không cần chạy theo tôi......."
" Tôi đánh cược cô chạy không nổi. " Đoạn Trù nói tiếp.
" Ha. " Ngữ khí trào phúng của Chu Mính Tình nhả rất đúng lúc, số lượng chữ thì không nhiều lắm nhưng mà có thể vét sạch lý trí của Đoạn Trù, trong đó bao gồm cả hàm ý cô nàng nhất định phải cua được Hứa Liêm, thế chẳng phải là nhảy disco trên bãi mìn à?
Tốc độ chạy của Chu Mính Tình đối với Đoạn Trù mà nói không khác gì đi dạo, vì vậy ông tướng này điều chỉnh vị trí chạy một chút, đối diện với Chu Mính Tình từ từ chạy lùi.
Bởi vì cách xa đám đông, cho nên cuộc nói chuyện chỉ có hai người bọn họ mới nghe thấy.
" Cô hết hy vọng đi. " Đoạn Trù thấp giọng, " Cô cũng biết trong lòng Hứa Liêm có tôi. "
Chu Mính Tình bị chọc giận, " Anh tự tin đến thế hả?* Sao mà...... Anh, anh không cần, người khác chẳng lẽ không thể quý trọng anh ấy à? "
*gốc là thành ngữ Hữu thị vô khủng, tức là có điều dựa vào nên không lo lắng sợ hãi mất đi, đồng nghĩa là tự tin các kiểu, ở đây là dựa vô tình yêu của Hứa Liêm nên được sủng mà kiêu =)) Thường là khởi nguồn điển hình của mấy thanh niên dựa quá đâm mất rồi truy thê/phu hoả tá tràng
" Ai nói tôi không quý trọng cậu ấy? " Đoạn Trù cười cười, " Cô tới đúng lúc ghê, tối hôm qua tôi và Hứa Liêm vừa bày tỏ tâm ý xong. "
Chu Mính Tình lảo đảo trượt chân, Đoạn Trù vội đỡ một tay, sau đó lập tức buông ra, nói cho hết câu: " Cậu ấy bây giờ là bạn trai của tôi. "
Hai đầu gối Chu Mính Tình mềm nhũn, lần này Đoạn Trù cũng không đỡ được nữa, cô nàng quỳ trên mặt đất giống như Mira ban nãy, trên mặt viết đầy hai chữ " Không tin", hốc mắt đỏ ửng hung dữ kêu: " Lừa người! "
Nhưng trong lòng cô cũng hiểu rõ, Đoạn Trù sẽ không nói dối.
" Không lừa cô. " Đoạn Trù nửa ngồi xổm, thừa dịp đám người Chu Đống còn chưa chạy lại đây, hắn nhanh chóng nói: " Hăm năm trước chúng tôi đã nhất kiến chung tình với nhau rồi, Chu tiểu thư, Hứa Liêm không thể ở lại chủ tinh nữa, tôi muốn đưa cậu ấy đi, hy vọng cô có thể hiểu cho. "
Chu Đống đã tới gần bọn họ.
Cuối cùng Đoạn Trù nói: " Tôi sẽ đối tốt với cậu ấy, tốt cả đời này, tôi thề. "
Tinh Võng có ai không biết, Thượng tướng nhất ngôn cửu đỉnh, đã hứa hẹn nhất định sẽ làm cho bằng được.
Cũng bởi nguyên nhân này, Chu Mính Tình mới tim đau như cắt...... Cô không nỡ buông tay Hứa Liêm, tâm sự với Julian cả tuần mới thuyết phục được bản thân chạy tới doanh huấn luyện xoát độ tồn tại trước mặt người thương, để anh ấy thấy được quyết tâm của mình, từ đó nhận ra ưu điểm trên người cô, ai ngờ vừa mới bắt đầu đã phải kết thúc?!
Chu Mính Tình nghẹn ngào, nước mắt ngăn không được chảy xuống, " Đoạn Trù, chúng ta thù này kết từ đây*! Nếu đời này tôi mà không lấy được chồng, lúc về già tôi sẽ ăn vạ cơm nhà anh! "
* lương tử kết đại, có nghĩa là kết thù =)) Mà còn là thù hôm nay nhiều hơn hôm qua
Đoạn Trù gật đầu: " Được, bao cô ăn no, tôi còn giúp cô đăng ký một khoá khiêu vũ quảng trường*.
* Đúng chính là nơi các bô lão múa vs tập thể dục đó, ông trù người ta không lấy được chồng, khún nạn thực sự luôn =)))))
Chu Mính Tình nhịn không được nằm rạp trên mặt đất khóc oà.
Đoạn Trù có hơi không đành lòng, muốn an ủi lại không mở được miệng, Chu Mính Tình là một cô gái dũng cảm, cầm lên được cũng buông xuống được, bản chất chỉ mong muốn Hứa Liêm được hạnh phúc, ước nguyện này vốn dĩ cùng hắn nhất trí, nhưng những thứ khác Đoạn Trù đều có thể cho đi, chỉ có Hứa Liêm là không được.
Chu Đống chạy tới đau lòng nâng con gái dậy, giận dữ cảnh giác nhìn Đoạn Trù, " Đây là có chuyện gì vậy, Thượng tướng? "
Đoạn Trù thở dài: " Hay là ngài tự hỏi cô ấy một chút? "
Chu Mính Tình chôn mặt trong lòng lão cha, nghẹn ngào: " Ba ơi, bé thỏ con nuôi chết rồi! "
Chu Đống không hiểu gì cả: " Ba biết mà, chẳng phải chết từ ba tháng trước rồi à? "
Chu Mính Tình hung hăng nện xuống mặt đất: " Nhưng con khó chịu hu hu ô oa oa oa oa......"
Chu Đống: "....." Đường cung phản xạ dài đến thế luôn hả? *
* Nôm na là ý thức phản xạ của con người khi gặp sự cố hay bất ngờ nào đấy.
Chu Mính Tình chỉ gào khóc nửa phút liền xoa xoa mặt mũi bò dậy, trừng mắt nhìn Đoạn Trù: " Tôi muốn nói chuyện riêng với anh ấy. "
Đoạn Trù cuối cùng cũng được một hồi thân sĩ: " Được, năm phút. "
Để cho đám đông tản về ký túc xá.
Hứa Liêm vừa sắp xếp lại giường chiếu liền nhận được tin nhắn Đoạn Trù. Đến phòng khách ở tầng một, bên trong là Chu Mính Tình đã rửa mặt sạch sẽ, mặt mộc của cô vô cùng tinh xảo linh động.
" Anh và Thượng tướng đã ở bên nhau rồi? " Chu Mính Tình nhỏ giọng hỏi.
Hứa Liêm sửng sốt, cuối cùng hiểu ra ban nãy nguyên nhân Thượng tướng đuổi theo Chu tiểu thư, thì ra là nói chuyện này.
Y gật gật đầu: " Ừm."
" Chúc mừng nha. " Đáy mắt Chu Mính Tình tràn đầy chúc phúc, " Cũng coi như là anh đã đạt thành ước nguyện. "
Hứa Liêm cảm nhận được Chu Mính Tình là một cô gái thực thoải mái khi ở chung, " Cảm ơn. "
" Về sau em sẽ không thích anh nữa đâu. " Chu Mính Tình sụt sịt hít hít cái mũi: " Chúng ta có thể tiếp tục làm bạn bè không? "
Hứa Liêm: " Đương nhiên là có thể. "
Hai người trao đổi số liên lạc, Chu Mính Tình không nói quá nhiều, cô đi tới cửa, sau đó xoay người đột nhiên làm ra một cái mặt quỷ, cười khanh khách, " Hẹn gặp lại, Trung tá. "
Hứa Liêm ôn hoà: " Hẹn gặp lại, Chu tiểu thư. "
Trong lòng Hứa Liêm chỉ có Đoạn Trù, nhưng điều này không hề gây trở ngại cho việc y tôn trọng Chu Mính Tình.
Gần như là Chu Mính Tình vừa mới đi khỏi, Đoạn Trù liền chen vào, hắn không nghĩ được gì nhiều, chỉ vội bước tới một tay ôm lấy người nọ: " Hai người nói xong rồi? "
Hứa Liêm dừng một chút, trở tay ôm lấy Đoạn Trù, nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy lồng ngực này đặc biệt vững chãi: " Ừm, nói rõ rồi, lần này Chu tiểu thư chắc là đã hoàn toàn từ bỏ. "
May mắn a..... Đoạn Trù âm thầm thấy may mắn, thật sự đấy, cái cô tình địch Chu Mính Tình này xác thực rất có " uy hiếp ".
*
" Buông tay rồi? " Julian gặp Chu Mính Tình, quan sát cô thật kỹ.
Chu Mính Tình: " Đi, đến nhà cậu, mình lại khóc thêm một lần là được. "
Vừa dứt lời, Gerry từ một góc đi ra, sắc mặt anh ta không tốt lắm, hỏi thẳng: " Em thích Hứa Liêm? "
" Liên quan gì đến anh? " Chu Mính Tình nhịn không trợn mắt, kéo tay Julian rời đi.
Lục Tư Ân cách đó không xa đứng dậy, búng búng tàn thuốc, khó có lúc được nhìn thấy Gerry chịu thiệt, tuyệt thật.
" Anh. " Chờ bọn họ đi xa, Mira mới xuất hiện: " Em đã nói rồi, tên Hứa Liêm này không hề đơn giản. "
Một vài hình ảnh lướt qua trong đầu Mira ngày càng rõ ràng, cô xác định, ngày ấy sau khi trao đổi con tin với Tào Phóng, Thượng tướng cầm dùng găng tay của Hứa Liêm, quan hệ giữa bọn họ tuyệt đối không giống như Tinh Võng đồn đãi.
Khi Gerry và Mira quay lại Hứa Liêm đã đi rồi, Đoạn Trù đang ngồi pha trà, nghe thấy động tĩnh đầu cũng không ngẩng lên: " Tiểu thư Mira, ngài còn muốn tiếp tục huấn luyện không? Hôm nay đến cả rìa tiêu chuẩn ngài cũng chưa đạt được.  "
Bắp chân Mira vẫn còn đang run rẩy, huấn luyện hoàn toàn không hề đơn giản như cô tưởng, cũng không có cách nào tiếp tục kiên trì nổi nữa.
" Không được." Gerry không vui nói, " Nếu Thượng tướng đã miễn cưỡng như thế, vậy thì tôi sẽ đưa em gái về nhà. "
Đoạn Trù: " Đi thong thả không tiễn. "
Nghe tiếng đóng cửa thô bạo vang dội, Đoạn Trù liền ngả người dựa ra sau, ôi thoải mái!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.