Khắp nơi đều là hoang mạc, không giống như ốc đảo trôi nổi lúc trước, giờ đây mặt trời trên đỉnh đầu nóng như lửa đốt.
Hứa Liêm rồ ga, như thanh lợi kiếm* xuyên qua vùng gió cát, thị lực của y cao kinh người, đối với địa thế khu vực này nắm rõ như lòng bàn tay, uyển chuyển né tránh những tảng đá bị cát vàng vùi lấp che giấu. Đám người truy đuổi không có bản lĩnh đấy, lập tức va phải đá ngầm tạo thành lực cản mạnh mẽ lật đổ liên tiếp mấy chiếc motor, tiếng kêu thảm thiết không dừng.
*lợi = sắc bén
Bọn chúng cuối cùng cũng hiểu rằng nếu không mạnh tay hơn nữa thì thật khó mà bắt được hai người họ.
Tốc độ xe chạy chậm lại, mấy gã đàn ông gắng sức khiêng khẩu pháo chĩa về đằng trước, Đoạn Trù nhìn qua gương chiếu hậu trầm giọng nói: " Bọn chúng dùng vũ khí. "
Trong tiếng gió gào thét vẫn có thể nghe rõ âm thanh của nhau.
Giọng Hứa Liêm hơi khàn: " Có thể né tránh."
" Trốn tránh không phải phong cách của tôi. " Cách lớp vải ngón cái của Đoạn Trù nhẹ vuốt ve hai cái, vừa lòng khi cảm giác được vòng eo người nọ căng thẳng, dưới tình huống gay go như vậy hắn vẫn có thể tỉnh rụi chơi lưu manh chiếm tiện nghi con nhà người ta thế đấy, " Cái món vũ khí được cải tiến kia tôi cũng muốn một cái. "
Hứa Liêm mím môi, nếu Thượng tướng muốn thì........
Motor đột ngột chuyển hướng nhấc lên một đợt sóng cát, ánh mắt Hứa Liêm sắc bén tựa như dã thú lộ nanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-o-tren-mang-chuyen-chinh-thuc/424082/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.