Hứa Liêm ngây người, trong đầu cứ như có vô số pháo hoa chói lọi liên tục nổ bung, y ngơ ngác nhìn Đoạn Trù không thốt nên lời.
So ra Đoạn Trù dày dạn thành thạo hơn nhiều, hắn đã muốn làm như vậy từ lâu rồi, đáy mắt chỉ còn lại ý cười nhàn nhạt, giống như một mảnh tinh vân trong vũ trụ thiên hà mềm mại đến không chịu được, chầm chậm nở rộ trong bóng tối.
Thấy Hứa Liêm như vậy, Đoạn Trù không nhịn được vươn tay xoa xoa mái tóc bồng bềnh mềm mại của y.
Mãi cho đến khi Đoạn Trù rời đi, Hứa Liêm vẫn giữ nguyên tư thế cũ.
Đoạn Trù ám chỉ quá rõ ràng, nhưng đối với Hứa Liêm người này mà nói quá khó để có thể lí giải, y một bên đắm chìm trong cảm xúc rung động ban nãy, một bên mê man tự hỏi còn có thể làm như vậy ư........
Y suy đoán qua vô số loại khả năng, nhưng không dám suy đoán đến hai chữ " Yêu thích", cuối cùng cho ra kết luận: " Trung tướng chỉ đơn thuần muốn làm thế mà thôi, hoặc là không cẩn thận chạm phải, có khi chính bản thân hắn cũng không quan tâm, thôi không cần rối rắm.
Tuy là nói vậy, nhưng khi Trung uý Colin bước vào thấy sắc mặt Hứa Liêm đỏ bừng, hồn vía thì lên mây, anh ta quơ quơ tay trước mặt y, nhẹ giọng hỏi: " Thiếu tá, ngài không sao chứ? "
" Tôi cảm thấy......."
Colin: " Ừm? "
Hứa Liêm: " Hiện tại tôi có thể ra ngoài giết thêm một đội dị chủng nữa.
Colin: "......"
Anh ta nhìn cái chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-o-tren-mang-chuyen-chinh-thuc/424070/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.