Trình Tư Miên híp híp mắt, ngước mắt nhìn hắn.
Trong mắt Phạm Thế Tông hiện ra tia sáng nhìn đến con mồi, "Như vậy đi, đêm nay em gái chơi với anh một đêm, anh liền bỏ qua chuyện cũ, sẽ thả anh trai em ra."
Nói xong, người phía sau đều đáng khinh cười rộ lên. Mà bên cạnh người xem náo nhiệt có chút đồng tình với Trình Tư Miên, cô bé nhỏ này lớn lên không tệ, nhưng rõ ràng còn chưa trưởng thành đi? Nếu rơi vào tay Phạm đại thiếu, còn không biết sẽ ra sao, chậc, đáng thương a...
Phạm Thế Tông nhướng mày, "Thế nào a em gái, anh đây nhất định thật tốt chơi với cưng, hử?"
Cô gái nhỏ trước mắt không nói chuyện, một đôi mắt nhìn chằm chằm hắn, Phạm Thế Tông đang đắc ý cảm thấy cô có chút yếu ớt, đột nhiên lại thấy cô bé mím môi cười, ánh mắt vốn dĩ hồn nhiên vô tội đột nhiên chợt lóe một tia lạnh như băng, quỷ dị không nói nên lời.
Hắn sửng sốt một chút, còn chưa kịp phản ứng, ngón tay nắm cằm Trình Tư Miên đã bị hung hăng bẻ lên trên.
"A a a!!" Tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế nhất thời lấn áp tiếng nhạc rock and roll, mọi người trơ mắt nhìn Phạm Thế Tông thân cao 1m8 bị một cô gái nhỏ làm té trên mặt đất, che ngón tay lăn qua lộn lại.
Các tiểu đệ, "..."
Người xem "??"
Trình Tư Miên cười nhạo một tiếng, "Có cho tiền tôi cũng không muốn nhìn thấy anh, còn muốn một đêm? Xem trọng mình như vậy sao?"
Phạm Thế Tông đau đến nỗi mồ hôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-noi-ta-deu-nghe/97447/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.