Tô Hiển Ngôn bước ra khỏi phòng lại vừa vặn nghe thấy tiếng nói trong trẻo của cô nhóc dưới lầu, bước chân hắn hơi ngừng lại, nhìn về phía ba người trên bàn ăn.
Tra Dịch Quan trợn tròn mắt, tức giận nói, “Là ai mỗi ngày mang bánh ngọt về cho cô! Tiểu Miên Miên cô thật sự làm tôi rất đau lòng!”
Cô gái câu môi, giảo hoạt cười, “Làm gì mà mỗi ngày, đừng nói bậy.”
“Cô! Cô còn tính toán tỉ mỉ với tôi như vậy nữa!”
“Tôi chỉ nói lời thật lòng...”
“Đi!”
“Được rồi, cho anh ăn một chén được chưa.” Cô nhóc quyệt quyệt miệng, dường như hạ quyết tâm rất lớn mới quyết định cho hắn một chén như vậy. Tra Dịch Quan bị biểu cảm của cô kích thích, khóc càng khoa trương nói cô không cô lương tâm, “Chỉ biết để lại cho Hiển Ngôn, tôi có chỗ nào không bằng hắn, Tiểu Miên Miên cô cũng quá bất công đi!”
“Không cần phải khoa trương đến mức như vậy đi, nói như món này là mĩ vị nhân gian không bằng vậy.” Trình Tư Miên vừa nói vừa múc cho hắn một chén, “Này, anh im lặng đi.”
Tra Dịch Quan liếc xéo cô một chút, nghe được tiếng bước chân phía sau liền quay đầu lại, nhìn thấy Tô Hiển Ngôn liền vội vàng nói, “Đã dậy rồi, nhanh lại đây đi, nhìn xem đứa nhỏ không lương tâm này có bao nhiêu bất công.”
Trên mặt Tô Hiển Ngôn có nhàn nhạt ý cười, “Vừa rồi đang nói cái gì.”
Trình Tần chậc chậc lắc đầu, “Nói đến canh tỉnh rượu, sáng sớm đứa cháu gái này của ta đã dậy nấu, kết quả bởi vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-noi-ta-deu-nghe/97444/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.