“Tiểu Miên Miên, vì sao không ăn a.” Tra Dịch Quan tan tầm sớm, đem về cho Trình Tư Miên một chút bánh ngọt của cửa hiệu nổi tiếng, lúc trước cũng mang về cho cô một lần, lần đó Trình Tư Miên ăn rất vui vẻ, nhưng hôm nay một chút cũng không ăn.
Suy nghĩ của Trình Tư Miên còn ở chỗ của Tô Hiển Ngôn chưa có trở về, đương nhiên không rảnh ăn bánh ngọt, hôm nay từ trường học trở về, những lời mà Tô Hiển Ngôn nói luôn luôn xoay quanh trong đầu cô.
Lần đầu tiên Trình Tư Miên bắt đầu tỉnh lại, cô có phải thật sự như Tô Hiển Ngôn nói,, rất buông thả hay không.
Cô đã từng không học vấn không nghề nghiệp, muốn làm gì thì làm là vì trong lòng cô có oán hận, oán hận ba mẹ mặc kệ cô. Nhưng mà lúc đó cô có điều kiện để lãng phí.
Hiện tại có lẽ cô vẫn còn oán hận ba mẹ, nhưng mà, cô đã mất đi điều kiện kia, cô có muốn oán hận thì bản thân cũng phải trải qua thật tốt, cô không thể càng ngày càng tệ được, nếu cô như vậy những người khó chịu với cô sẽ chế giễu, làm cho những người đã từng không cần cô cảm thấy, bọn họ làm như vậy là quyết định sáng suốt...
“Tiểu Miên Miên, cô không ăn thì tôi sẽ ăn hết nha.”
“Trà Nhất Quán, thực ra Tô Hiển Ngôn là loại người nào.”
“Là zha, chữ thứ nhất.” Tra Dịch Quan không nói gì sửa đúng. (Tra có hai nghĩa: zha (họ Tra) & chá (đọc giống với cây Trà))
“Tôi biết anh rất cặn bã (Tra cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-noi-ta-deu-nghe/97436/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.