Năm công chúa tròn một tuổi thì mẫu hậu nàng qua đời, tiên đế thấy vậy rất xót xa, có lẽ cũng vì vậy mà hết mực thương yêu nàng, đi đâu làm gì cũng mang nàng theo, kể cả lúc lâm triều cũng đặt nàng ngồi lên đầu gối tiếp kiến quần thần. Quần thần hô “Vạn tuế” quá to làm nàng sợ hãi, nắm chặt tà áo của tiên đế òa khóc. Tiên đế vừa dịu dàng dỗ dành bảo bối đã khóc đến đỏ bừng mặt trong lòng, vừa trợn mắt nhìn quần thần quát một tiếng “Câm miệng” làm văn võ bá quan xanh mặt, mờ mịt sợ hãi nhìn nhau.
Nguyên lão tam triều không nhìn nổi cảnh đó, dâng lên một tờ sớ, chỉ ra mấy điểm, nói rằng hành động lần này của tiên đế không hợp lễ nghĩa của một vị minh quân. Tiên đế không thể làm gì khác, đành bất đắc dĩ phó thác công chúa cho Hiền Huệ phi có tiếng đoan trang, cũng chính là mẹ ruột của Nhị hoàng tử.
Năm ta vào cung công chúa đã lên ba, Nhị hoàng tử tròn tám tuổi, tính ra đến giờ ta vào cung cũng đã ba mươi mấy năm. Năm đó bệ hạ là Nhị hoàng tử, giờ đã quân lâm thiên hạ, cũng đã có hoàng tử kế vị rồi.
Sau khi thông báo, Tô công công dẫn ta vào điện, cách một bức bình phong, giọng hoàng thượng hơi khàn: “Thuần Ý, nàng về rồi.”
“Đúng vậy, thưa bệ hạ.” Ta quỳ rạp xuống đất.
“Năm đó là ngươi đưa nàng đi, giờ ngươi cũng hãy đón nàng về.”
Ta từng nghĩ bệ hạ sẽ đích thân đi đón công chúa, nhưng có lẽ ta không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-nay-dang-dac-mai-khong-nguoi/210221/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.