Bảy năm trước Diêu Đỉnh tới học đường trấn Lộc Sơn, y chuẩn bị trải qua tuổi già ở đó, không nghĩ tới lại gặp được Lý Diên Khánh, khiến cho y lại có kỳ vọng vào tương lai.Lúc này bỗng nhiên có người cười nói sau lưng:- Diêu sư phụ thực là nhàn nhã!Diêu Đỉnh quay đầu lại, lại là Hà Chấn của học đường trấn Vệ Nam.
Diêu Đỉnh cười nhạt một tiếng:- Mặt trời không tồi, vào đông rất hiếm có được ánh nắng này, Hà sư phụ cũng đi ra phơi nắng sao?Hà Chấn ngồi xuống bên người Diêu Đỉnh, cười nói:- Ta cũng rất quan tâm cuộc thi hôm nay! Nói thật, ta mong ước trấn Lộc Sơn sáng tạo ra giai tích, tiến vào vòng sau.- Lời này hơi nghĩ một đằng nói một nẻo đi!Diêu Đỉnh liếc Hà Chấn.- Không! Không! Không! Ta thật lòng.Hà Chấn ra vẻ thành khẩn nói:- Mặc dù hơi tư tâm, nhưng ta nói thực.Có lẽ Hà Chấn nói thật, nhưng thái độ chưa hẳn chân thành.
Diêu Đỉnh sớm nhìn thấu người này, y từ chối cho ý kiến mà lắc đầu:- Hôm qua học đường trấn Lộc Sơn đã phát huy vượt qua thực lực, hôm nay lại là học đường xã Thang Bắc, bốn vòng trước chưa mất ngôi đầu.Hà Chấn nhìn hai bên một chút, thấp giọng nói:- Theo ta được biết, Tri Huyện cực kỳ thưởng thức vị ái đồ kia của ngươi, đây chính là cơ hội, Diêu sư phụ phải nắm cho chắc!Nói xong, Hà Chấn cười ha ha, đứng dậy rời đi.Diêu Đỉnh nhìn bóng lưng đi xa của gã, hừ một tiếng:- Cái thứ gì!Cuộc thi trong đại đường đã tiến vào vòng thứ ba,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-mon-kieu-si/2515036/chuong-37.html