Trong tiếng pháo nổ, bốn người Lý Diên Khánh chia tay với các hương thân tiễn đưa, bước lên đường trở lại xã.- Không biết lần này về quê, tổ phụ sẽ khen thưởng ta cái gì?Tối hôm qua Vương Quý cả đêm không ngủ, nỗi lòng kích động khó yên, không ngừng đưa tay khuấy động đóa mai đồng trước ngực, phía trên khắc bốn chữ nho nhỏ ‘Học tử chi quan’, đó là huy hiệu cá nhân đạt được, mặt khác tên của họ sẽ được ghi vào Huyện chí năm nay.Lý Diên Khánh uể oải dựa vào nệm êm, tay cầm Đại Thánh Tróc Yêu Ký mà hắn viết, hắn lấy thân phận một độc giả để đọc tác phẩm của mình.Nghe được lời Vương Quý nói, hắn lộ ra nửa bên mặt từ sau sách, cười tủm tỉm nói:- Hỏi tổ phụ ngươi đòi một bộ khôi giáp thật.- Món đồ kia quá nặng, ta mới không cần đâu! Ta muốn một con ngựa.- Cưỡi ngựa không được, chân của ngươi quá ngắn!Thang Hoài nói trúng tim đen.- Ngươi đi chết đi!Vương Quý duỗi chân ngắn gẩy gẩy lỗ tai con lừa của Thang Hoài, lại hỏi Nhạc Phi:- Ngũ ca, ngươi nói ta đòi cái gì mới tốt?Nhạc Phi cũng đang nhìn Tróc Yêu Ký, gã dùng sách che khuất mặt mình, mất hứng nói sau cuốn sách:- Nếu ta là ngươi, từ đây khắc khổ đọc sách, nếu không thực có lỗi với danh hiệu ‘Học tử chi quan’.Mặt Vương Quý đỏ lên, lầm bầm nói:- Đã sớm biết ngươi có thể nói như vậy.Đúng lúc này, một hồi tiếng ngựa vội vã vang lên ầm ầm, tiếng như sấm động từ xa tới gần, truyền đến từ phía sau họ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-mon-kieu-si/2514602/chuong-48.html