- Tộc trưởng tìm được biện pháp giải quyết chưa?Lý Diên Khánh lo lắng hỏi thăm.- Ta bỏ qua một ngàn quan tiền chuẩn bị trên dưới, phía quân đội mới miễn cưỡng đồng ý tạm thời giải trừ niêm phong lương thực, nhưng yêu cầu chúng ta phải chở lương thực đi trong vòng năm ngày, nếu không sẽ bị trực tiếp tịch thu.Lý Văn Hữu xoa tay, lo lắng bất an nói:- Phía kinh thành có quy định thời gian, quân đội lại yêu cầu chúng ta xử lý lương thực trong vài ngày, mà trong tay chúng ta lại không có một chiếc thuyền nào, hai ngày này ta tìm quan hệ khắp nơi, kết quả đều vấp phải trắc trở, cuối cùng rốt cuộc đạt được một tin tức, đội tàu của Vương Vạn Hào có thể chuyển lương, sáng sớm nay ta liền tới Vương gia.- Đội tàu của Vương gia không bị quân đội mạnh mẽ trưng thu sao?Lý Diên Khánh khó hiểu.Lý Văn Hữu cười khổ một tiếng, trước kia gã luôn chế giễu Vương Vạn Hào tốn món tiền khổng lồ cho quân đội được không bằng mất, nhưng hiện giờ xem ra Vương Vạn Hào quả thực có dự kiến trước, nhìn càng xa hơn gã.- Đây chính là chỗ khôn khéo của Vương Vạn Hào, đội thuyền của hắn trực thuộc danh nghĩa quân đội vùng ven, bản thân là đội tàu quân đội, đương nhiên sẽ không bị trưng thu.
Lúc này họ lại có thể thông suốt, toàn bộ Tương Châu có thể lên đường chỉ có năm mươi chiếc thuyền hàng của Vương gia.Hôm nay ta tới Vương gia chính là mượn thuyền của Vương Vạn Hào, biết được hắn còn hai mươi chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-mon-kieu-si/2510132/chuong-104.html