Không chờ Lý Văn Quý trả lời, Lý Phong ở phía sau lại cả giận nói:- Hung thủ sớm đã bỏ trốn mất dạng, đưa Tộc trưởng về quê là chuyện thường tình, ngươi đang suy nghĩ linh tinh cái gì?- Thật sao?Lý Diên Khánh ánh mắt sắc bén chuyển qua Lý Phong:- Tại sao ngươi biết hung thủ đã bỏ trốn mất dạng, chẳng lẽ ngươi biết hung thủ?Lý Phong nhất thời nghẹn lời, Lý Văn Quý quay đầu trừng mắt trưởng tôn một cái, không để ý tới Lý Diên Khánh nữa, ra lệnh:- Tiếp tục tiến lên!Xe bò tiếp tục đi tới hướng nam, Lý Diên Khánh lại không đi theo, mà nhìn xe bò chậm rãi đi xa.Một khắc sau, Lý Diên Khánh lại chạy tới kho hàng bến tàu, thấy phụ thân đang thu dọn hành lý, cũng chuẩn bị trở về quê hương tham gia lo việc tang ma.- Khánh nhi, con trở về cùng ta đi!Lý Đại Khí cả đêm không ngủ, đôi mắt đỏ bừng, gã quả thực mệt mỏi không chịu nổi.- Hôm qua cha nói cho con, Tộc trưởng ngồi thuyền hàng trở về, thuyền và hàng hóa ở đâu?Lý Đại Khí lắc đầu:- Thuyền không thấy bóng dáng, da lông tốt nhất trị giá mấy ngàn lạng bạc cũng bị cướp đi.
Ài! Hiện giờ cũng không đoái hoài tới những thứ này.Lý Diên Khánh trầm ngâm một chút lại hỏi:- Như vậy có báo quan hay không?- Án mưu sát lớn như vậy sao có thể không báo quan? Trên thực tế, là Lôi Bộ Đầu quan phủ thông báo chúng ta.
Vốn là ta đáp ứng quan phủ, nhưng sau khi Lý Văn Quý tới liền tiếp nhận chuyện liên hệ quan phủ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-mon-kieu-si/2509710/chuong-123.html