Tôn An vừa đứng dậy, nghe thấy động tĩnh sau lưng, không chờ gã quay đầu, một thanh đoản kiếm sắc bén đã đè lên gáy gã:- Ngươi dám gọi bậy, ta một kiếm chém đầu ngươi!- Là… Khánh ca nhi?Tôn An nghe ra được giọng nói sau lưng.- Chính là ta!Lý Diên Khánh lạnh lùng nói.- Ngươi thu kiếm trước, ngươi muốn biết cái gì ta đều nói cho ngươi.Lý Diên Khánh kinh ngạc trong lòng, liền thu kiếm đi tới phía trước mặt gã, nhìn khuôn mặt to tròn như bánh bột của Tôn An lạnh lùng nói:- Ngươi nói đi! Hiện giờ Lưu Thừa Hoằng rốt cuộc ở đâu?Tôn An nhìn hắn nửa ngày, hỏi:- Ta nghe Lưu Thừa Hoằng nói, Bạch Thị Tam Hùng bị người khác giết chết, hẳn là người làm?Lý Diên Khánh gật đầu, Tôn An giơ ngón cái lên khen:- Khánh ca nhi quả nhiên lợi hại, dĩ nhiên một mình giết chết ba huynh đệ Bạch gia, không đơn giản nha!- Đừng nói lời vô ích, mau nói cho ta biết Lưu Thừa Hoằng ở đâu?Tôn An ngồi xuống, ánh mắt giảo hoạt đánh giá Lý Diên Khánh một lát, thản nhiên nói:- Chẳng lẽ Khánh ca nhi không muốn biết tiền căn hậu quả chuyện này sao?- Ngươi biết sao?Lý Diên Khánh ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm gã.Tôn An cười một cái nói:- Lưu Thừa Hoằng đều nói cho ta biết, nếu như Khánh ca nhi muốn biết tiền căn hậu quả, ta chỉ cần mười lạng bạc, nếu như Khánh ca nhi còn muốn biết chỗ ẩn thân cụ thể của Lưu Thừa Hoằng, vậy thì năm mươi lạng bạc, ghi giá công khai, già trẻ không gạt, nếu như Khánh ca nhi nhất định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-mon-kieu-si/2509703/chuong-127.html