- Có phải là Khánh ca nhi không?Lý Diên Khánh khẽ giật mình, sao lại có người biết mình? Hắn nhìn kỹ người này, hóa ra là Lô võ sư nhà Vương Quý.Lý Diên Khánh liền thu hồi cục đá thứ ba, ôm quyền nói:- Tại hạ cũng không phải thực tình mạo phạm Lô gia, chỉ là báo thù cho Tộc trưởng đã quấy rầy đội tàu của Lô gia.
Ta có việc đi trước một bước, lần sau nhất định tới cửa bồi tội, cáo từ!Hắn vung chân chạy vội về phía một rừng cây, chỉ chốc lát, bóng người liền biến mất trong rừng.Lô võ sư biết hắn ném đá lợi hại, cũng không dám ngăn cản, vội vàng tung người xuống ngựa hỏi thăm hai vị nha nội, chỉ thấy họ đều bị đánh đổ máu, rên lên đau đớn, Lô võ sư thầm giật mình, còn chưa giao thủ đã đả thương hai tên đại tướng, Lô gia còn chưa từng chịu thua thiệt lớn như vậy.Lúc này, quản sự Nghê Phúc nơm nớp lo sợ tiến tới hỏi:- Yến ca nhi, ngươi không có chuyện gì chứ?Yến Thanh quay đầu nhìn gã chằm chằm:- Tại sao lại có một người giấu trong đội tàu của chúng ta, ngươi nói rõ ràng cho ta!- Việc này… ta cũng không biết, có lẽ là hắn vụng trộm trốn trong thuyền.- Nói hươu nói vượn! Đội thuyền lập tức quay đầu trở về cho ta, chuyện này ta phải lập tức báo cáo quan nhân.Dưới mệnh lệnh uy hiếp của Yến Thanh, Nghê Phúc bất đắc dĩ, đành phải hạ lệnh cho đội thuyền quay đầu, một lần nữa chạy tới bến tàu Lô thị trấn Nam Nhạc phủ Đại Danh.Lý Diên Khánh một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-mon-kieu-si/2509699/chuong-129.html