Lý Diên Khánh xoay người lên ngựa, phóng ngựa chạy nhanh, hô to:- Lô quan nhân, ta sắp ném đá!Lô Tuấn Nghĩa cười to:- Cứ việc phóng tới!Nhưng lời còn chưa dứt, một viên đá đã xuất hiện trước mắt.
Lô Tuấn Nghĩa giật nảy cả mình, vội nghiêng đầu trốn tránh, viên đá kia xẹt qua qua gã, cọ rơi một miếng da.Lô Tuấn Nghĩa thúc ngựa lao vút, vọ ra cách Lý Diên Khánh hơn ba mươi bước, lúc này mới kinh hồn ổn định lại.
Viên đá này tới quá nhanh, nếu không phải gã phản ứng nhanh nhẹn, hôm nay gã sẽ phải mất mặt trước mọi người.Mồ hôi lạnh ướt sũng cả người Lô Tuấn Nghĩa, gã không dám khinh thị nữa, tay cầm Thủy Hỏa Côn nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Lý Diên Khánh.
Lúc này Lý Diên Khánh lại chạy vội qua bên, vung tay lên, một viên đá trong nháy mắt đánh tới trước mắt.
Lô Tuấn Nghĩa nhìn chuẩn, vung côn lên, bộp một tiếng, viên đá đánh vào côn, lập tức vỡ nát.- Hay!Chung quanh vang lên tiếng khen ngợi.Lúc này, Lý Diên Khánh chạy nghiêng qua bên, hô lớn:- Lô quan nhân, kích thứ ba tới, lần này là ba phát liên tục!Liền thấy ba viên đá bắn tới liên tiếp như đạn, một viên nhằm mặt, một viên nhằm ngực, một viên khác lại đánh tới sau đầu gã.
Lô Tuấn Nghĩa kinh hãi luống cuống tay chân, ngửa đầu tránh thoát viên thứ nhất, nhanh chóng nghiêng người trốn viên thứ hai, viên thứ ba lại tránh không thoát.Gã bỗng cúi đầu về phía trước, liền nghe đang một tiếng, du học quan xích kim bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-mon-kieu-si/2509689/chuong-134.html