Nhạc Phi đang uống cháo thấy Lý Diên Khánh căng thẳng, không nhịn được cười nói:- Lão Lý lại không có lòng tin như vậy sao?- Đương nhiên không có lòng tin!Không chờ Lý Diên Khánh trả lời, Trương Hiển kể khổ với mọi người trước:- Lần này huyện Thang Âm có hết thảy năm trăm ba mươi người ghi danh thi giải, huyện An Dương có hơn bảy trăm người, huyện Lâm Chương có hơn bốn trăm người, huyện Lâm Lự cũng có hơn ba trăm người, cộng lại hơn hai ngàn người, thi huyện sẽ đào thải một ngàn năm trăm người, chỉ còn lại năm trăm người tham gia thi giải chính thức.Sau đó Thái Học, Quốc Tử Học và Tứ đại thư viện lại cử ra bảy mươi lăm cao thủ tham gia cạnh tranh, họ còn không cần tham gia thi huyện, cuối cùng triều đình chỉ cấp cho mười lăm danh ngạch cử nhân, các ngươi nói độ khó như này lớn bao nhiều?Ba người Vương Quý thoáng đồng tình nhìn Lý Diên Khánh, trong mắt có cảm giác may mắn ‘may mắn mình không lựa chọn khoa cử’.Lý Diên Khánh cười khổ một tiếng nói:- Trước kia không biết trời cao đất rộng, hiện giờ mới phát hiện Tam Kinh Tân Nghĩa bác đại tinh thâm, giống như một hải dương sâu không thấy đáy.
Hiện giờ ta vừa mới nhìn thấy biển cả, ngay cả giày còn chưa có ẩm ướt, nghĩ lại đã sợ hãi, ta lây cái gì đi tham gia khoa cử? Khó trách sư phụ nhất định muốn cho ta học tại Huyện Học hai năm rồi tham gia thi giải! Hiện giờ ta mới hiểu được nỗi khổ tâm của sư phụ.Nhạc Phi gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-mon-kieu-si/2509675/chuong-141.html