Lý Diên Khánh gõ gã một cái:- Nếu như yết bảng, Trương Hiển sẽ tìm ta xem bảng, không tới phiên tên đầu quỷ ngươi tới báo tin vui trước.Vương Quý gãi đầu, không có ý tứ cười nói:- Vốn muốn dỗ ngươi vui vẻ, kết quả ngươi lại không mắc lừa, Hiển tiểu tử cùng Lượng tiểu tử trước đó đã đi chờ bảng, chỉ ngươi không coi ra gì.Lúc này, Nhạc Phi cũng đi tới cười nói:- Không phải lão Lý không coi ra gì, thực sự là áp lực quá lớn, ngươi nhìn lại Hiển ca nhi, người sắp biến thành mọt sách rồi, còn năm mươi lăm ngày sẽ là thi giải Châu khảo, chúng ta bỏ qua cho hắn đi!- Nhưng ta thấy những học sinh khác cũng không có áp lực gì cả! Nên ăn một chút, nên uống một chút, còn có mấy người thương lượng muốn đi Di Xuân Viện ăn mừng nữa!Thang Hoài đong đưa cây quạt đi tới, tiếp lời:- Đó là họ căn bản không muốn thi giải, họ chỉ muốn tiến vào Châu Học, cả ngày ồn ào thi giải chỉ là mặt mũi mà thôi.Lý Diên Khánh cũng nghĩ tới một chuyện quan trọng, vội vàng hỏi:- Ta suýt nữa quên mất, các ngươi định thế nào, đi Châu Võ Học, hay là trực tiếp tham gia thi võ cử nhân?Nhạc Phi cười khổ:- Sư phụ đã hỏi qua giúp chúng ta, sang năm võ cử cũng có ân khoa, hạ tuần tháng một sang năm thi thêm một lần võ cử, nếu như lần này không thi, thì phải chờ năm sau, cho nên chúng ta quyết định đầu năm trực tiếp tham gia thi võ cử nhân, từ bỏ thi Châu Võ Học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-mon-kieu-si/2509668/chuong-145.html