Chương trước
Chương sau



Suy nghĩ của Lý Diên Khánh cuồn cuộn không dứt, viết một mạch xong ba câu, sắc trời cuối cùng cũng sáng rõ, ngọn nến cũng chỉ còn một nửa; hắn vội vàng thổi tắt nến, đặt nến vào giỏ rồi dọn sạch sáp nến.Lúc này, tiếng chuông vang lên từ sát vách, lát sau, có một binh sĩ bước vào, hỏi:- Có chuyện gì?- Ta muốn đi nhà xí, hãy dìu ta đi một lát.Lý Diên Khánh chỉ cảm thấy bỗng nhiên có một cái bóng khổng lồ che khuất ánh sáng, hắn không khỏi ngẩng đầu nhìn lên, vừa hay chứng kiến cảnh tượng khiến người ta kinh ngạc không thôi: Vào lúc được binh sĩ đỡ rời khỏi cửa, lúc dìu ra khỏi phòng, gã nhanh chóng nhét một tờ giấy vào trong tay binh sĩ.Lúc binh sĩ quay sang nhìn, Lý Diên Khánh nhanh chóng cúi đầu xuống, trong lòng vẫn kinh ngạc không thôi, chuyện này là cả trong ngoài cấu kết gian lận, đương nhân Trịnh mập vừa đưa câu hỏi cho binh sĩ, sau đó binh sĩ sẽ mang ra ngoài, nhờ người làm bài hộ rồi sẽ lại đưa vào trường thi.Mặc dù cửa lớn đã bị khóa, nhưng hắn đương nhiên biết có cách đưa đề ra ngoài, hắn từng đọc được chuyện này trong sách, ví dụ như dùng bồ câu đưa tin, hoặc dùng ná cao su bắn ra ngoài, bên ngoài đã có người tiếp ứng từ trước.

Đạo cao một thước, ma cao một trượng, quy tắc có nghiêm ngặt hơn nữa, kẻ khác luôn có cách gian lận.Có điều nhìn thấy là một chuyện, Lý Diên Khánh sẽ không tới mức đứng lên báo cáo hành vi này, đây không phải vấn đề đắc tội với ai, mà là cách suy nghĩ của quân tử trong lúc nguy hiểm.Trịnh mập công khai vào trường thi mà chẳng bị kiểm tra túi bọc, điều này nói lên rằng nhà gã không chỉ mua chuộc một người, mà là toàn bộ trường thi, chỉ trừ Quan chủ khảo, bởi vậy có thể biết được chỗ dựa của gã rốt cuộc mạnh tới mức nào rồi.Nếu vạch trần người có bối cảnh như này, chỉ e người bị vạch trần chẳng sao hết, mà người vạch trần lại rước phải tai họa lớn.


Tạm thời Lý Diên Khánh hắn vẫn chưa muốn đối nghịch với quy tắc ngầm, rước họa vào thân một cách vô duyên vô cớ.Vậy nên Lý Diên Khánh bèn giả bộ chẳng nhìn thấy gì cả, tiếp tục làm bài thi.Buổi sáng là thời gian đáp đề quan trọng nhất, bởi vì buổi chiều còn phải chép bài ra giấy thi và kiểm tra lại này kia nên thời gian làm bài không có nhiều.

Bình thường thì nếu không làm hết sáu câu hỏi trong buổi sáng, thời gian còn lại sẽ rất gấp gáp, từ đó khiến thí sinh lo lắng, ảnh hưởng nghiêm trọng tới chất lượng bài thi làm buổi chiều.Buổi sáng Lý Diên Khánh làm bài thi vô cùng thuận lợi, hắn trả lời được một mạch chín câu hỏi, buổi chiều chỉ cần trả lời một câu cuối cùng nữa thôi.Lúc này, tiếng chuông vang lên, giờ nghỉ trưa đã tới, thí sinh được nghỉ ngơi nửa canh giờ, sau đó tiếp tục làm bài thi.

Lúc này binh sĩ sẽ mang trà tới.Lý Diên Khánh cảm thấy đói bụng vô cùng, hắn ăn sáng từ bốn giờ, tới giờ đám thức ăn ấy đã bị tiêu hóa sạch bách, hầu như chẳng còn lại gì.

Lý Diên Khánh đặt bút xuống, cất kỹ bài làm một cách cẩn thận rồi mới quay người lấy bánh ra ăn.- Lý hiền đệ, ta có đùi gà nướng nè, có muốn vài cái không?Trịnh mập phía sát vách mở miệng chào hỏi hắn một cách nhiệt tình.Lý Diên Khánh thầm mắng trong lòng, lúc làm bài nghiêm cấm trao đổi, hiện giờ gã đã phạm lỗi rồi, nếu còn dám đưa tay cầm lấy đùi gà, bị giám thị trông thấy thì còn thi thố khoa cử cái nỗi gì nữa hả?Tên mập này có thể không sợ gì, nhưng đừng có làm hắn bị liên lụy chứ.Lý Diên Khánh cười cười, nhỏ giọng đáp:- Đa tạ ý tốt của Trịnh huynh, nhưng tốt nhất đừng nói chuyện bây giờ, tránh để giám thị hiểu lầm.- Đúng! Đúng! Đúng! Ta quên béng mất, vậy buổi tối mời để ăn uống sau nhé?Lúc này, binh sĩ bắt đầu đi đưa trà, một binh sĩ cầm một chiếc giỏ lớn, trong giỏ là những bát lớn làm từ sứ thô, một binh sĩ khác thì cầm thêm một bình nước nóng, châm trà vào bát trà.


Không cần sĩ tử phải tự động tay, động tác của binh sĩ vô cùng thuần thục, sẽ trực tiếp đặt bát trà lên bàn cho thí sinh.Lúc này Lý Diên Khánh biết, đáp án của tên Trịnh mập sát vách đã về đây rồi, nếu giờ còn chưa mang về thì chắc chắn không còn thời gian làm bài nữa.Lý Diên Khánh vẫn luôn cúi đầu gặm bánh, nhưng khóe mắt hắn lại trông thấy rõ ràng, binh sĩ đưa cho Trịnh mập hai cái bát, hai cái bát chồng lên nhau, cái bát phía trên đựng nước trà, còn cái bát phía dưới thì sao nhỉ?Mà giám thị chỉ đứng cách đó vài bước, nhưng lại nhắm mắt làm ngơ; quả nhiên mình đã đoán trùng rồi; ba người này cùng nhau giúp Trịnh mập gian lận.Mười lăm phút sau binh sĩ sẽ lấy bát trà đi, lúc này có thể tiếp tục nghỉ ngơi, nhưng nếu cảm thấy không đủ thời gian làm bài thì cũng có thể bắt đầu làm bài thi luôn từ giừ.

Rõ ràng đề bài hôm nay rất khó, số lượng cũng khá lớn nên gần như tất cả các thí sinh đều không lựa chọn nghỉ ngơi mà đồng loạt nâng bút làm bài tiếp.Trước khi giờ nghỉ trưa kết thúc, Lý Diên Khánh đã làm xong hết mười câu hỏi, hắn đọc lại bài, xem xét lại hai lần, trau chuốt lại câu từ một chút, cảm thấy ổn thỏa rồi mới bắt đầu chép đáp án vào tờ giấy làm bài thi, từng hàng chữ đẹp đẽ mà phiêu dật dần dần hiện lên trên mặt giấy.Khi thời gian làm bài thi môn thứ nhất chỉ còn lại nửa canh giờ, phía trên Lầu Khuyến Học truyền tới tiếng trống gõ, đây là tiếng trống nhắc nhở thí sinh rằng, nửa canh giờ nữa, thời gian làm bài thi này sẽ kết thúc, nhưng muốn nộp bài thi ngay bây giờ cũng không sao hết.Lý Diên Khánh đã chép xong toàn bộ bài thi vào giấy thi, kiểm tra lại hai lần, đảm mọi thứ đều ổn thỏa rồi mới viết tên tuổi, quê quán và số báo danh của mình lên bài thi.

Sau đó hắn lấy hồ dán từ trong giỏ ra, dán giấy lên theo đường kẻ, chờ hồ dán khô, hắn viết số 88 của mình lên phía trên giấy dán tên.Trời đã tối, không có nến chiếu sáng căn bản không thể viết chữ, một số thí sinh đã sử dụng hết ngọn nến được phát, nên hiện giờ không thể làm bài tiếp được nữa, tiếng than thở tuyệt vọng vang lên không ngừng.Nhưng quan giám thị lại không hề phát thêm nến, ngược lại còn cảnh cáo những thí sinh này một cách nghiêm khắc, mấy thí sinh đó đều bị ghi tên lại, điều này ảnh hưởng rất nghiêm trọng tới kỳ thi khoa cử của bọn họ.


Nếu bị nhắc nhở ghi tên lần hai, bài thi của bọn họ sẽ bị loại ở vòng sơ tuyển đầu tiên.Lúc này, tiếng chuông báo nộp bài thi lần lượt vang lên, đã có thí sinh nộp bài thi, nhưng vẫn có không ít thí sinh chưa làm xong bài, bọn họ vô cùng hoảng loạn, liều mạng làm bài.Lý Diên Khánh bỗng nghe tiếng thí sinh bên phải kêu “á” một tiếng đầy hoảng sợ và tuyệt vọng.

Chẳng cần phải nói, nhất định thí sinh này đã mắc lỗi trong lúc vội vàng, trái lại Trịnh mập không kêu ca tiếng nào, rõ ràng đã tính trước cả rồi.Đa số thí sinh đều không làm bài ra nháp mà trực tiếp làm bài lên giấy thi luôn, gạch xóa sửa chữa là điều khó lòng tránh khỏi; một khi bài thi xuất hiện dấu hiệu sửa chữa, ai may mắn thì chỉ bị trừ điểm trình bày và cách viết; người nào đen đủi sẽ bị đánh giá không qua luôn.Mặc dù một môn không qua cũng không ảnh hưởng tới ba môn thi tiếp theo, nhưng vì chỉ có mười lăm người có thể trúng tuyển, nên nếu không qua một môn đồng nghĩa với việc đã thất bại trong kỳ thi này..



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.