- Con khỉ nhỏ ngươi gặp bản Soái không hành đại lễ, lại khóc lên, chẳng lẽ chê ta lúc trước phong ngươi làm Tri Huyện quá nhỏ rồi?Tưởng Đại Đạo lau nước mắt nức nở nói:- Hài nhi tưởng niệm đại Soái ba năm, hôm nay rốt cuộc nhìn thấy, không kìm được lòng khóc ồ lên.Tưởng Đại Đạo theo Đồng Quán mười năm, một mực là thân binh bên cạnh lão.
Nếu không phải Đồng Quán chê dáng người gã quá thô lỗ, sẽ nhận gã làm con nuôi, tịnh thân để gã vào cung.Chẳng qua nhìn thấy thân tín của mình trước đây, tâm tình Đồng Quán cũng không tệ, liền cười hỏi:- Ngươi hãy nói cho ta nghe một chút, làm Tri Huyện ba năm, làm ra thành tích gì rồi?Tim Tưởng Đại Đạo bỗng nhiên nhảy một cái, không nghĩ tới đại Soái vừa gặp mặt liền hỏi gã chiến tích, chẳng lẽ lão nóng lòng đề bạt gã sao?Trong lòng gã đã có chuẩn bị, vội vàng nói:- Hài nhi tuân theo chỉ lệnh của đại Soái đảm nhiệm Tri Huyện Thang Âm, thay đổi văn phong yếu ớt của Thang Âm.
Hài nhi cân nhắc, thay đổi tập tục cần bắt đầu từ đứa trẻ, trẻ còn liền phổ biến võ kỹ từ tiểu học đường, lại thiết lập võ khoa ở Huyện Học.
Hài nhi dùng thời gian ba năm, từ từ thay đổi khí chất văn nhược của đám sĩ tử trẻ tuổi Thang Âm, khiến cho họ có thể văn có thể võ.
Hài nhi còn đặc biệt thiết lập một đội quân sĩ tử trong Huyện Học.Tưởng Đại Đạo nói một phen quả thực trúng tâm khảm của Đồng Quán.
Đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-mon-kieu-si/2509563/chuong-197.html