Mạc Tuấn bên cạnh nói:- Trong luật pháp Đại Tống chưa từng có điều lệnh đất đai thuộc về gia tộc, chỉ treo trên danh nghĩa cụ thể của ai đó, ta xem qua đăng ký mảnh đất kia, mảnh đất kia hẳn là thuộc về Lý Văn Hữu, không liên quan gì tới ngươi.Đương nhiên, nông thôn sẽ có một số ước định thành tục, có thể coi như lời ngươi nói, mảnh đất kia là đất của gia tộc, ngươi làm Tộc trưởng muốn bán nó đi, hoặc là ngươi chuyển mảnh đất kia tới danh nghĩa của mình, hoặc là lấy ra ủy thác của toàn thể tộc nhân ủy thác ngươi bán mảnh đất kia, hai thứ này chỉ cần tùy tiện đưa ra một thứ, đều có thể xử lý, ngươi có không?Lý Văn Quý thầm mắng trong lòng, ngày lễ ngày tết lão đều tặng lễ cho Mạc Tuấn, tại sao tới thời khắc mấu chốt lại không giúp lão, chẳng lẽ bị tên khốn kiếp Lý Diên Khánh kia dùng nhiều vàng thu mua sao?Càng nghĩ càng có khả năng này, cho dù lão muốn lấy ra chỗ tốt gấp đôi, hiện giờ cũng không phải lúc.
Lão đành nhìn Mạc Tuấn, do dự một lát nói:- Tiểu nhân đang xử lý, vẫn chưa hoàn thành!- Bộp!Tưởng Đại Đạo vỗ bàn một cái:- Đã không có bất cứ thứ gì chứng minh ngươi có quyền xử lý vùng đất kia, như vậy bản Huyện có thể tuyên bố, khế ước mua bán này của các ngươi vô hiệu.Nói đến đây, Tưởng Đại Đạo trừng mắt với Trương Mục:- Như vậy cái chết của Lý Diên Hổ sẽ là phụ thân ngươi dẫn người hành hung giết người!Trương Mục giật mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-mon-kieu-si/2509538/chuong-209.html