Qua một đêm ngủ, không hiểu vì sao Gia Hỷ lại bị sốt, người nàng lạnh toát, thân thể ê ẩm, đắp bao nhiêu chăn cũng không đủ.
Gia Hỷ gõ gõ tay xuống thành giường, Vịnh Đan vội vàng đi đến:
- Tiểu thư tỉnh rồi!
Cổ họng Gia Hỷ đau rát, nàng uể oải:
- Gọi đại phu đi!
Vịnh Đan đang loay hoay châm đèn, sắc trời vẫn tối, đã cuối tháng chín, gió rét từng cơn ùa về. Nghe chủ nhân nói vậy, nàng liền đưa tay lên người Gia Hỷ:
- Tiểu thư, sao lại nóng thế này? Bối Lan, Bối Lan...
Trong viện tự nhiên rối thành một đoàn.
Vốn thân thể Gia Hỷ từ nhỏ đã không được chăm sóc tử tế, nên rất dễ ốm đau, lại thêm hai năm trước rơi xuống hồ sen để lại di chứng. Đêm qua nàng đứng trước thư phòng đợi Đại lão gia, đầu đông gió lớn nên không cẩn thận bị nhiễm phong hàn.
Gia Hỷ ốm, Lữ Mộng Oánh liền đến thăm. Mà Văn Nhược Nhan ở trong viện nàng càng không thể giả ngơ. Bởi thế thoáng chốc phòng nàng trở nên ồn ào náo nhiệt.
Muốn thanh tĩnh tĩnh dưỡng cũng không xong.
Văn Nhược Nhan cùng Lữ Mộng Oánh trò chuyện ít có vẻ ngại ngùng, cùng là thứ xuất thân phận không cao, cho nên không cần giữ ý quá nhiều như khi trò chuyện cùng Gia Hỷ.
Lữ Mộng Oánh ngồi trên ghế thấp cạnh giường, nàng ta thêu một chiếc yếm, loại chuyện này vốn không nên làm trước người khác. Nhưng Lữ Mộng Oánh ở cùng Gia Hỷ đã quen, thường không kiêng kị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-mac-tan-thiem-dai-mac-huong/2217771/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.