Đầu tháng chạp, Phùng Hoa Thường nạp vào Châu gia làm thiếp. Lão phu nhân ưu ái đích trưởng nữ tổ gia, thương lượng với Châu phủ để nàng ta ngoài một trăm rương đồ cưới, còn được mặc cả hỉ phục lên kiệu hoa. Nhưng thiếp thất chính là thiếp thất, có cố gắng làm sang trọng bao nhiêu cũng chỉ là trò hề kinh thành.
Gia Hỷ đến viện Phùng Hoa Thường sáng hôm ấy, tuyết không vì ngày vui mà dừng lại, dấu giày nàng để vệt sâu dưới mặt đất, Gia Hỷ một bộ trang y màu hải đường thêu nhạt, áo choàng xanh ngọc viền lông hồ ly trắng. Nàng nhìn đèn lồng treo đỏ cùng giấy hỷ dán trên cửa sổ, cảnh sắc thê lương nhiều hơn vui mừng.
- Đường tỉ!
Phùng Hoa Thường ngồi đó, hồng y như huyết, lãnh đạm cũng như màu môi nàng. Trên gương mặt điểm tô kĩ không có một giọt nước mắt, cũng không nở nụ cười, nàng ta như được tạc từ sáp. Chỉ có ánh mắt oán hận kia mới thể hiện nàng ta là người sống.
Phùng Hoa Thường mím môi:
- Ngươi đến đây làm gì?
Gia Hỷ thản nhiên ngồi xuống, đưa ra một hộp gỗ:
- Ngươi có thể hận ta, trách ta, nhưng không thể thay đổi được cục diện! Ta cũng đã cố hết sức mình, nhưng không giúp được ngươi, an bài cho ngươi thế này đã là rất tốt!
Phùng Hoa Thường đứng dậy, nương tử trang điểm cho nàng ta hơi hoảng hốt vội đứng sang một bên. Phùng Hoa Thường cười lạnh:
- Rất tốt? Ngươi coi đây là tốt sao? Tiện nhân nhà ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-mac-tan-thiem-dai-mac-huong/2217764/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.