Không còn Vịnh Đan bên cạnh, Bối Lan cùng Hà ma ma bận rộn hơn hẳn, Vịnh Đan là người duy nhất biết chữ, hầu hạ tiểu thư từ bé, mọi sở thích thói quen sinh hoạt đều nắm rõ. Hà ma ma vô tâm lại lười biếng, Bối Lan một buổi tập học chữ từ Gia Hỷ, buổi còn lại phải quán xuyến hết việc trong viện, hiện tại Văn Nhược Nhan đang bị giam lỏng, càng là một gánh nặng.
Qua một đêm không ăn gì, sáng dậy, bụng đói cồn cào, Gia Hỷ uống một bát canh bào ngư thanh đạm, thần sắc nàng không xấu không tốt, xiêm y cũng nhạt màu hơn. Bối Lan đoán là chủ nhân muốn an ủi vong linh Vịnh Đan nên không dám hỏi gì.
Gia Hỷ súc miệng bằng trà bạc hà xong, liền nhớ đến ngày hôm qua cùng mùi hương lạ trên người Phùng Tú Mai:
- Tam phòng thế nào rồi?
Hà ma ma đáp lời:
- Hạ thiếu phu nhân khi sinh nở hung hiểm băng huyết qua đời, đứa bé là một nam hài, đã qua nguy kịch!
Gia Hỷ bất giác đau lòng, Phùng Tú Mi tuổi còn quá nhỏ, chẳng đủ mười sáu, chưa cập kê đã gả đi, hiển nhiên mang thai vô cùng nguy hại. Hiện tại đúng là không tránh được một kiếp, bỏ lại một tiểu hài tử mồ côi.
- Văn Nhược Nhan có phản ứng gì không?
Bối Lan thay ấm trà mới, lắc đầu:
- Trưa hôm qua Văn tiểu thư còn đập cửa làm ồn đòi gặp Đại thiếu gia, giờ đã ổn hơn, nhưng cơm canh đều không động đũa!
Gia Hỷ nhàn nhạt gật đầu:
- Canh giữ kĩ lưỡng, đằng nào người đứng sau đôi tình nhân này cũng phải đến gặp chúng ta!
Cái chết của Phùng Tú Mi phủ lên Phùng phủ một màu ảm đạm, vốn là để tang chín tháng, nhưng Tam phòng là thứ xuất, lão phu nhân nhìn trong nhà cháu gái vẫn chưa gả đi, cháu trai còn đang có công danh trong người, liền đổi thành chỉ có Tam phòng để tang năm tháng, cả phủ treo vải trắng chín ngày. Dù sao Phùng Tú Mi gả sang Hạ gia đã không còn là người họ Phùng, cho nên không ai phản đối gì.
Qua khỏi lễ Vu Lan, không khí trong phủ ngày càng trở nên quái dị sặc mùi toan tính. Đặc biệt là khi cái tin Phùng Hậu đoạt được danh hiệu Võ Tam danh tương đương với Thám Hoa thì Phùng phủ càng náo loạn. Phùng Cẩm chỉ là tiến sĩ, đứng vị thứ hai mươi sáu trên tổng số bốn mươi hai người đề bảng vàng. Trong khi đó Phùng Hậu khoa thi này đứng hạng hai, vì trong Đệ Nhất giáp chỉ có đồng vị hai Võ Nhị danh tương ứng Bảng Nhãn mà không ai đỗ đến Trạng Nguyên Võ Nhất danh!
Đại phòng vì chuyện Phùng Cẩm cứng đầu không đồng ý cưới Đông thị vào cửa đã vô cùng rối rắm, nay thêm một Phùng Hậu anh tài thì liền mất thế trận.
Gia Hỷ coi bản thân như là người qua đường, Phùng Hậu có khác gì Phùng Cẩm, Thành Vương làm chủ khảo, hắn liền đỗ cao, hai bên Đại phòng cùng Nhị phòng chỉ đang so xem cây cổ thụ đằng sau chống lưng bên nào chắc chắn hơn!
Không đến mười ngày, vừa qua khỏi lễ Vu Lan thì Ngũ phu nhân tìm đến gặp Phùng Gia Hỷ.
Gia Hỷ tựa lưng vào tháp, nhìn Ngũ phu nhân ngồi nhấp nhổm trên ghế, tay thì giữ chặt khăn lụa. Nàng ta một thân áo gấm xanh biếc thêu họa tiết lông công, trên tóc cài mấy trâm thoa điểm thúy, tay gầy xương không mang gì, hoa tai cũng không đeo, gương mặt thanh tú che đậy bằng một lớp phấn chì dày.
Gia Hỷ thong thả mời nàng ta dùng trà, Ngũ phu nhân ánh mắt có chút bối rối, hồi lâu nhìn hạ nhân lui ra mới ngập ngừng:
- Đại tiểu thư? Ta có thể đến thăm Văn tỉ nhi được không?
Gia Hỷ đoan trang mỉm cười, trong lòng thoáng chút thất vọng, nếu người đứng sau Phùng Cẩm là Ngũ phu nhân, thì không phải cơ hội hạ Hàn thị sẽ vô cùng thấp hay sao. Ngũ phu nhân vốn không phải đối thủ của Hàn thị, lại là đường tỉ muội.
- Không phải cháu gái làm khó gì thẩm, nhưng mà thẩm cũng thấy rồi đấy, tổ mẫu đã hạ lệnh, bất kì ai cũng không được gặp qua nàng! Cháu gái thật không dám trái ý!
Ngũ phu nhân hơi hơi suy nghĩ:
- Ta thật đau lòng bọn trẻ, Cẩm nhi mấy hôm nay đều nhờ ta hỏi thăm sức khỏe Văn tỉ nhi, ý trọng tình thâm như thế, ta không đành lòng từ chối!
Gia Hỷ hớp một ngụm trà nóng, làn môi đỏ cong lên tuyệt mỹ:
- Thật ra cháu gái cũng chỉ là bất đắc dĩ quản thúc Văn tỉ tỉ vì tỉ ấy ở thiên viện! Nếu tỉ ấy đã muốn gặp người khác, không thể quang minh chính đại được thì liền lén lút, cháu gái làm sao quản hết! Một bên là Đại ca, bên kia là tỉ muội cùng viện, thật có chút đau lòng khó xử!
Ngũ phu nhân ngớ người, ý của Phùng Gia Hỷ rất rõ ràng, nàng y lệnh lão phu nhân mà thi hành, nhưng quản được ngoài sáng không thể quản trong tối, nên Ngũ phu nhân đã muốn gặp nàng ta thì chỉ cần khuất mắt, Gia Hỷ liền không ngăn cản.
Ngũ phu nhân ngồi thêm một khắc thì cáo từ ra về. Gia Hỷ nhìn theo ngậm cười, đành phải thuận tay mà đẩy thuyền lần này.
Bối Lan tiễn người xong nhanh chóng quay lại, thì thầm to nhỏ:
- Tiểu thư, bên Cố gia xảy ra chuyện! Sáng nay đã gây ồn ào đến cả Hoàng thượng!
Gia Hỷ hơi cau mày, Cố gia chính là nơi Hàn thị muốn gả nàng đi, chỉ là nàng chưa kịp hỏi qua Triệu Tử Đoạn về thân thế người này, vẫn còn đang canh cánh trong lòng:
- Cố gia không phải mệnh quan triều đình, có thể làm gì kinh động đến long nhan?
Bối Lan nhỏ giọng:
- Tên Cố Nhị công tử ấy thật ra chỉ là một sai vặt phụ việc trong Thái Y viện, không rõ đắc tội với hai vị Vương gia thế nào, liền bị đánh đến tàn phế, lại còn bị hoạn! Kết quả sống không được chết không xong!
Gia Hỷ che khăn lên miệng, hơi bất ngờ, lại có chút kinh sợ:
- Là Thịnh Vương cùng Thành Vương?
- Vâng, cả hai vị Vương gia vốn không hòa thuận mấy, lần này lại hành động giống nhau! Hoàng thượng ngoài đền bù vàng bạc đến Cố gia, cũng không trách phạt gì!
Gia Hỷ nhếch môi, hai vị Hoàng tử đang có phẩm tước cao nhất, được Vĩnh Nguyên Đế yêu thương nhất, đừng nói là tàn phế, cho dù đánh chết họ Cố kia, thì cũng chỉ bị quở mắng một câu. Làm Vương có đặc quyền của làm Vương, muốn giết ai cũng chỉ cần buông một chữ phạm thượng! Lần này nàng thật lòng cảm ơn hai vị Vương gia vô tình giúp đỡ, khiến nàng không cần phải bày mưu tính kế thoát khỏi một mối hôn tồi tệ!
Mười ngày sau, lượt vải xô treo tang Phùng Tú Mi vừa tháo xuống thì Hàn thị đã vội vàng chuẩn bị sính lễ. Gia Hỷ đi ngang qua sân lớn liền thấy một đôi chim nhạn béo mập chuẩn bị đưa sang Đông gia, trong lòng nảy sinh buồn cười, cái gì mà như chim liền cánh, tâm Phùng Cẩm còn đang đặt trên thân Văn Nhược Nhan kia kìa.
Lão phu nhân vẫn muốn tổ chức đại tiệc mừng công thành danh toại của lớp cháu trai, chỉ là nhân vật chính thay đổi từ tiến sĩ giam lỏng Phùng Cẩm trở thành Tam thiếu Phùng Hậu. Khác hẳn với thái độ kênh kênh kiệu kiệu của Hàn thị ngày biết tin Phùng Cẩm đỗ, Nhị phu nhân vẫn một thân áo thêu hoa cúc vàng nhạt, cài đôi trâm vàng một bên tóc búi cao, khiêm nhường không nói gì. Gia Hỷ chú ý vòng tràng hạt gỗ trên tay Nhị phu nhân, thâm tâm nàng lạnh đi mấy phần, người ta đột ngột bắt đầu niệm Phật chỉ khi bản thân đã nhúng chàm, chẳng rõ Nhị phu nhân vừa gây nên tội trạng gì!
Lão phu nhân dặn dò Nguyễn thị mấy việc chuẩn bị tửu yến, khen ngợi Phùng Hậu mấy câu. Lại quay sang Hàn thị:
- Cái hôn sự của Đại tỉ nhi với Cố gia không cần tiếp tục, thiếp canh cũng chưa trao, hiện tại coi như chưa có gì xảy ra!
Hàn thị cúi mặt, vâng một tiếng không đáp thêm gì. Đại lão gia cũng thở dài, bây giờ Cố Nhị Công tử đã trở thành phế vật, đừng nói thiên kim ngọc diệp, một nữ tử thôn quê nghèo khó hay một ca kĩ bán nghệ cũng không đành lòng gả vào. Hàn thị chỉ biết tự trách Cố gia xui xẻo, chọc giận ai không làm, lại đi chọc giận hai vị Vương gia, để giờ thân tàn ma dại.
Nhị phu nhân hiền hậu mỉm cười:
- Đại tỉ nhi đừng lo lắng, Phật dạy duyên nợ phu thê không thể cưỡng cầu!
Gia Hỷ vờ e lệ gật đầu không nói gì.
Phùng Điển Dung như vô tình chen ngang:
- Đại tỉ xinh đẹp như vậy chắc chắn sẽ có mối hôn tốt, tìm được một người tử tế, đối đãi tương kính như tân. Giống Thành Vương và Vương phi, Vương phi vô sinh, cưới về một năm nay đến thai cũng chưa hoài được, Quý phi nương nương cho Thái y bắt mạch kê thuốc mới biết thân thể Vương phi âm hàn mẫn cảm, hiện tại đã chuẩn bị chọn thêm nhân tuyển đưa vào Vương phủ. Vậy mà Thành Vương vẫn còn phản đối, bảo vệ Vương phi hết lòng!
Hàn thị ngẩng mặt, Phùng Gia Hảo đôi mắt liền long lanh, vừa muốn mở miệng hỏi thì bị mẫu thân nắm tay lắc đầu.
Gia Hỷ thu tất cả biểu tình vào mắt, Nhị phòng là người Thành Vương, Phùng Điển Dung biết rõ nàng ta không có cơ hội nên mới đem tin này nói ra. Phùng Gia Hảo vui mừng như thế, chắc chắn đã có chuẩn bị cho việc này. Xem ra lần tuyển thiếp thất của Thành Vương sẽ vô cùng náo nhiệt đây. Dù gì tuyển thiếp chỉ là phụ, kết giao đại thần liên minh chính trị mới là chính, hiển nhiên Thành Vương không bỏ công tuyển nữ nhi đại thần phe cánh mình. Bởi vậy, cơ hội của Phùng Gia Hảo là vô cùng lớn.
Gia Hỷ chuyển đề tài:
- Ngũ thúc mấy tháng trước đã khởi hành, có lẽ giờ cũng sắp đến Thần Đô!
Tứ lão gia xoa xoa lòng bàn tay vào nhau, nửa thông báo nửa bình phẩm:
- Ngũ đệ năm ba hôm nữa liền đến kinh thành rồi, Tây Định Vương sắp đại hôn, ngũ đệ dù sao cũng dưới trướng, phải có mặt tại Tây Định Vương phủ ngày hôm đó!
Nhị lão gia đồng tình:
- Uống nước nhớ nguồn, phủ ta phải chuẩn bị hậu lễ đưa đến Tây Định Vương phủ, Ngũ đệ ở biên ngoại đã được Tây Định Vương che chở rất nhiều!
Nguyễn thị liền tò mò:
- Ngũ thúc làm đến quan phẩm gì?
Tứ lão gia lắc đầu:
- Không phải quan phẩm mà là gia tướng, hiện tại nghe nói là một đại phu chẩn bệnh cho thuốc, về kinh rồi mới đợi phong quan!
Nguyễn thị gật gật đầu không hỏi nữa. Lão phu nhân không rõ vì sao nghe đến đó thì mặt liền tối lại, phất phất tay đuổi các phòng về.
Gia Hỷ chầm chậm đi vòng qua hoa viên. Hà ma ma từ xa chạy lại:
- Tiểu thư, Đại thiếu cùng Văn tiểu thư gặp nhau rồi!
Gia Hỷ mỉm cười, vòng lại tiểu đình:
- Nơi đây thật mát mẻ, hôm nay không cần về viện sớm như vậy!
Uyên ương một đôi chẳng phải sống chết không rời. Hàn thị chuẩn bị sính lễ rước dâu càng long trọng thì mặt mũi sợ rằng càng mất sạch!
___________________
Truyện được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại wattpad tác giả: Hooaitram (Hồ Miêu - Hồ Ái Trâm).
https://my.w.tt/qRUPDC4sVP
Mọi đăng tải trên tất cả phương tiện thông tin đại chúng khác kể cả truyentop.net, sstruyen,... đều chưa có sự đồng ý của tác giả và vi phạm bản quyền.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]