Hàn Bình ngồi cùng Phùng Gia Hảo và Hàn thị, chân hắn đã đỡ, dù rằng biết bản thân cả đời này chỉ có thể chống nạn, nhưng trên mặt hắn, một chút đau khổ cũng không có.
Phùng Gia Hảo xoa xoa chân hắn:
- Biểu ca, huynh đừng giấu trong lòng, có tâm sự gì cứ nói ra!
Hàn Bình cay đắng cười:
- Nếu muội bị hủy dung, thì sẽ làm gì? Khóc lóc để người khác thương hại?
Hàn thị lấy khăn tay lau nước mắt, cẩn thận xem vết thương của cháu trai:
- Con còn đau nhiều không?
Hàn Bình lắc đầu, không nói gì. Hàn thị nhìn Phùng Gia Hảo rồi tiếp tục:
- Con đừng hận cô mẫu, cô mẫu không gây ra loại chuyện thiệt thân như vậy! Cô mẫu là bị Mẫn thị hãm hại! Bình nhi, con tha lỗi cho cô mẫu!
Hàn Bình thở dài:
- Cô mẫu, con làm sao có thể hận người, phụ thân gây nhiều áp lực lên cô mẫu, con cũng cảm thấy áy náy!
Phùng Gia Hảo biết biểu ca đã hiểu được, liền an ủi:
- Huynh đừng nghĩ nhiều, ngoại tổ phụ đã từng nói chỉ cần huynh cố gắng, công danh vẫn có thể đạt được!
Hàn Bình gật đầu:
- Hơi khó một chút, nhưng ta tự thân ghi danh bảng vàng, không sợ không có ngày ngẩng cao đầu!
Hàn thị hơi hướng mắt ra ngoài, nha hoàn biết ý liền cẩn thận đóng cửa, Hàn thị hạ thấp âm lượng, đôi mắt bi ai, giọng nói đứt quãng:
- Bình nhi, buổi chiều ngoại tổ phụ muốn cô mẫu gả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-mac-tan-thiem-dai-mac-huong/2217690/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.