Lão phu nhân đổ bệnh, chuyện này thật không ngoài dự đoán. Trong phủ lần lượt xảy ra loạn như vậy, một người già như bà khó lòng mà chịu nổi. Nhất là khi khuya hôm qua, Phùng Hậu cùng Phùng Điển Dung không từ mà biệt, một phong thư cũng chẳng lưu lại!
Đại lão gia cẩn trọng bón từng muỗng thuốc một cho mẫu thân, giọng nói đều đều:
- Phùng Cẩm thì tỉnh rồi, hắn đã đỗ tiến sĩ, nhưng vì đợt bệnh tật này, coi như không đủ sức khỏe ra làm quan, hắn tuy không phải con ruột, nhưng cũng ăn cơm uống nước Phùng gia mà lớn lên, nói không thương yêu cũng không có lý!
Lão phu nhân gật đầu, khàn khàn nói:
- Đã vậy cứ để hắn cùng Văn tỉ nhi về thôn trang sống, cho hắn số ruộng đất đó, coi như là vì Văn tỉ nhi đi!
Đại lão gia không phản đối, lại tiếp tục:
- Nhị phòng cả ngày nay đã lục tục đi tìm, nhưng Hậu nhi đi chẳng chút manh mối, ngay cả người gác thành cũng chẳng thấy có ai giống hắn ra vào! Coi như cái Võ Tam danh này cuối cùng lại không được trao!
Lão phu nhân ho mạnh, hơi thở gấp gáp:
- Bên Đông gia thế nào? Phùng Cẩm gầy yếu đến độ người không ra người ma không ra ma, hẳn Đông Thượng thư đã hủy hôn ước?
Đại lão gia thở dài, tuy Đông Thượng Thư hủy hôn, nhưng danh tiếng nữ nhi bên đó cũng ít nhiều ảnh hưởng, coi như hai bên gia tộc cũng khó mà hòa hợp như cũ. Có điều, hôn sự này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-mac-tan-thiem-dai-mac-huong/2217684/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.