Chương trước
Chương sau
Nhị phu nhân thẫn thờ ngồi trên giường, gương mặt phiền chán u sầu. Một ma ma lớn tuổi tiến vào:

- Phu nhân!

Nhị phu nhân hơi hơi phất tay, người này là Tiền ma ma, nhũ mẫu của Phùng Hậu, lúc này, ngoài bà ra, Tiền ma ma càng là người lo lắng cho hắn hơn.

Nhị phu nhân thở dài:

- Có chuyện gì?

Tiền ma ma nhìn ngó trước sau, rồi hạ thấp âm lượng:

- Đại tiểu thư bị hủy dung, Thành Vương đã đến tận phủ!

Nhị phu nhân lãnh đạm:

- Thì sao? Liên quan gì đến chúng ta? Lúc này tìm kiếm Hậu nhi mới là quan trọng!

Tiền ma ma kêu lên:

- Phu nhân, người đừng như vậy, thiếu gia quay về mà phu nhân không có gì trong tay, chẳng phải càng tệ hại hơn sao!

Nhị phu nhân vẫn không ngẩng đầu, Tiền ma ma đành ngồi xuống cẩn trọng khuyên nhủ:

- Phu nhân, thiếu gia bỏ đi vì tiểu thư, nhưng tiểu thư sống không quá ba năm nữa, sau ba năm, thiếu gia tứ cố vô thân ắt hẳn sẽ quay về!

Nhị phu nhân mắt sáng lên một chút. Lại nghe Tiền ma ma tiếp tục:

- Người thật sự không nhận ra, cái đêm Tam tiểu thư gặp nạn, Đại tiểu thư đã cố tình chỉ sai hướng đường. Nàng ta từ phòng củi đi ra, lại dám nói không gặp qua Dung nhi!

Nhị phu nhân ngẩng mặt, ánh mắt trân trối thống khổ:

- Nếu không có chuyện đó, Hậu nhi đã chẳng giận giữ như thế rồi bỏ mặc ta! Là nó, lòng dạ thâm độc đến thế là cùng! Lần này bị hủy dung cũng thật đích đáng!

Tiền ma ma thì thầm vào tai Nhị phu nhân, bày mưu tính kế:

- Theo nô tì thấy, là Nhị tiểu thư gây ra! Hoặc không phải nàng ta ra tay, thì chắc chắn là có liên quan đến!

Nhị phu nhân vén váy, đến trước bàn gương tô điểm lại dung nhan:

- Đại tỉ nhi gặp nạn, thẩm thẩm như ta càng phải đến thăm!

Hoàn Nhan Viên Hạo xuống xe ngựa, một đường thẳng đến viện Gia Hỷ, khi hắn chưa kịp đặt chân vào cổng lớn thì từ trên xuống dưới Phùng phủ đã biết được nàng bị hủy dung. Hoàn Nhan Viên Hạo hừ lạnh, đây là cố tình muốn để cả kinh thành hay tin!

Hà ma ma nhác thấy bóng người liền chạy ngay ra ngoài, tố khổ:

- Điện hạ, tiểu thư hoảng loạn quá mức, vừa được Ngũ gia cho uống thuốc an thần, hiện tại nàng ngủ đi rồi!

Hoàn Nhan Viên Hạo hơi cau mày:

- Ngũ gia?

Hà ma ma sợ Thành Vương hiểu lầm tiểu thư chứa chấp nam nhân liền vội vã giải thích:

- Là Ngũ thúc tiểu thư!

Triệu Tử Đoạn nhỏ giọng:

- Người này dưới trướng Tây Định Vương, học trò Tĩnh gia Nam Châu, nghe nói mảnh ngọc phù cũng xuất phát từ hắn, thông thạo y thuật!

Hoàn Nhan Viên Hạo hơi yên lòng, trong tình cảnh này, hắn nào có tâm trạng ghen tuông vô lối, hắn chỉ sợ nàng uống nhầm thuốc, lại nguy kịch hơn.

Gia Hỷ nằm trên giường, hơi thở ổn định, nhìn kĩ, cả người nàng đều đỏ như tôm luộc, làn da khô căng, ngay cả đôi môi cũng nứt nẻ, lấm tấm bụi trắng rơi trên nệm giường.

Hoàn Nhan Viên Hạo ý vị thâm trường nhìn Triệu Tử Đoạn, nếu vì nàng gả cho hắn mà Triệu Tử Đoạn hạ độc thủ, thì thật hắn đã nhìn nhầm người:

- Bản Vương nhớ là, ngươi có một loại cổ độc tương tự?

Triệu Tử Đoạn vội quỳ một chân xuống nền đất, cúi mặt:

- Chủ nhân, thuộc hạ đúng thật là có, nhưng xác thực không phải triệu chứng của Huyện chúa!

Loại độc này, hắn đã từng đưa ra để tráo đổi thân phận Vịnh Đan vào Đông cung, khi trúng độc, cả người sẽ nổi mụn nhọt đỏ như thủy đậu. Hoàn Nhan Viên Hạo thâm u nhìn xuống, hồi lâu mới hạ giọng:

- Đứng dậy! Bản Vương tin ngươi!

Hồng Thất tiên sinh chuẩn bị bắt mạch, đặt khăn trắng lên tay Gia Hỷ. Hoàn Nhan Viên Hạo ngồi ở bàn trà lo lắng, đây chắc chắn là cổ độc, nhưng cổ độc loại gì, cách chữa ra sao thật khiến hắn đau đầu.

Hồng Thất tiên sinh rút tay về, Hoàn Nhan Viên Hạo đã vội vội vàng vàng:

- Sao? Nàng có nguy hiểm tính mạng?

Hồng Thất tiên sinh lắc đầu, bối rối:

- Vương gia, cái này sẽ tự khỏi!

Trong phòng mấy người Bối Lan, Hà ma ma và cả Triệu Tử Đoạn đều ngơ ngác:

- Tự khỏi?

Hoàn Nhan Viên Hạo thở ra nhẹ nhõm:

- Kê cho nàng ít thảo dược để mau chóng thuyên giảm, kịp ngày rước dâu! Tiên sinh có biết đây là loại độc dược gì?

Hồng Thất tiên sinh giọng nói âm trầm thể hiện rõ nỗi bất lực:

- Cổ độc có ngàn phương bí truyền, biểu hiện giống nhau, có độc trên tay mới biết rõ được! Tạm thời không được để Huyện chúa tiếp xúc với thất ly tán! Ta kê ít thuốc ngâm tắm!

Bối Lan mời Hồng Thất tiên sinh ra ngoài viết lại đơn thuốc. Hoàn Nhan Viên Hạo ngồi bên giường, tay hắn đặt lên vầng trán nàng ấm nóng. Thật lâu, Gia Hỷ khó nhọc thở, môi trắng bệch hé ra:

- Nước! Cho ta nước!

Hà ma ma nhanh chóng đưa nước đến, Hoàn Nhan Viên Hạo ôm lấy nàng đặt giữa ngực mình, kiên nhẫn đút từng muỗng nước một. Gia Hỷ trong vô thức cảm nhận được làn nước mát trôi xuống cổ họng, xoa dịu khô rát, liền muốn uống thêm, ngoan ngoãn ngã vào lồng ngực nam nhân vững chãi.

Triệu Tử Đoạn quay mặt đi, chủ nhân chân thành đối đãi nàng, đáng lẽ hắn nên vui mừng mới phải, nhưng thâm tâm lại dâng lên khối chua xót kì lạ.

Lúc này, bên ngoài có chút ồn ào, Bối Lan quay vào khuê phòng, gương mặt khó xử:

- Điện hạ, có mấy vị phu nhân đến!

Hoàn Nhan Viên Hạo cẩn thận đỡ Gia Hỷ xuống giường, vén gọn từng góc chăn một. Hắn chưa chính thức nạp nàng vào, danh tiết nàng vẫn thập phần quan trọng, hiện tại nàng đã khổ sở như thế, nếu gánh thêm một cái câu dẫn nam nhân, hắn sẽ vô cùng đau lòng.

Hoàn Nhan Viên Hạo ra sảnh ngoài, đã thấy trong sân có hai vị phu nhân.

Nguyễn thị tươi cười hành lễ:

- Thỉnh an Vương gia!

Nhị phu nhân dịu dàng cúi mặt:

- A di đà phật! Gặp qua điện hạ!

Hoàn Nhan Viên Hạo phất tay, nét mặt vẫn chưa giãn ra, còn đọng nhiều phần lo lắng:

- Phiền hai vị chăm sóc Hỷ nhi, bản Vương có việc hồi phủ!

Hoàn Nhan Viên Hạo xoay thân ra ngoài, lạnh nhạt cắt đứt câu chuyện. Triệu Tử Đoạn lẳng lặng theo sau:

- Vương gia, bây giờ tính thế nào?

Hoàn Nhan Viên Hạo thở dài:

- Bản Vương đã ra mặt, chỉ mong không ai lấy nàng làm đích nhắm mà hạ thủ! Hiện tại Hồng Thất tiên sinh cũng chưa xác định rõ độc dược, khó có thế nói trước điều gì!

Phùng Gia Hảo thập thò trên đoạn hành lang dài băng qua hoa viên, vừa thấy bóng Thành Vương liền giả vờ gấp rút vén váy hối hả chạy đến, đâm sầm vào hắn.

Phùng Gia Hảo tỏ ra sợ hãi, mắt tròn ngập nước:

- Vương gia tha tội! Vương gia tha tội!

Hoàn Nhan Viên Hạo không có tâm tình gì, một cái liếc mắt cũng chẳng hạ xuống, hời hợt phủi tà áo:

- Bản Vương nào đáng sợ như vậy, lui đi!

Phùng Gia Hảo trân trối nhìn theo, Thành Vương có thể vì đại tỷ mà lo lắng như thế, thật đáng ghen tị. Sờ sờ hai phương thuốc trong tay áo, Phùng Gia Hảo vòng đến viện Phùng Gia Hỷ.

Buổi tối, Tiền ma ma lén lút đứng ngoài cửa sổ nhà bếp, bà phải theo dõi Hạnh Lộ - thiếp thân tì nữ Phùng Gia Hảo. Người này tuyệt đối trung thành, là muội muội ruột của Hạnh Độ, nha hoàn hồi môn Hàn thị, vừa rồi đã bị đánh chết. Đáng tiếc cho Tiền ma ma, đến tận ba ngày sau, Hạnh Lộ cũng chưa có cơ hội thả dược vào nước tắm của Gia Hỷ.

Nhị phu nhân nghe Tiền ma ma thuật lại thì giận dữ:

- Vô dụng! Phùng Gia Hảo ngu ngốc không khác gì Hàn thị, làm sao ám chước được Phùng Gia Hỷ?

Tiền ma ma vội che miệng lại:

- Phu nhân, người nhỏ nhỏ tiếng thôi!

Nhị phu nhân bực dọc đứng dậy:

- Ai là người canh nước tắm của Phùng Gia Hỷ?

Tiền ma ma thì thầm, Nhị phu nhân mỉm cười nhìn ra màn đêm yên tĩnh! Vốn trước đây, bà chỉ cần Gia Hỷ gả đi để rảnh tay thâu tóm Phùng phủ, nhưng giờ nàng đã biết kế hoạch của bà, nên bà đành phải tiên hạ thủ vi cường!

Sáng hôm sau, khi Bối Lan bước vào hầu hạ chủ nhân liền kinh hoảng, nàng thét lên một tiếng, ngã ngồi xuống mặt đất. Trên giường, làn da của Gia Hỷ đã không còn nguyên vẹn, nứt nẻ dầm dề máu cùng nước vàng, gương mặt bong tróc càng nặng nề, vảy cứng đóng dày!

Bối Lan lắp bắp:

- Hà ma ma, Hà ma ma!

Không có ai trả lời.

Bối Lan vừa lay lay người chủ nhân, vừa lau mồ hôi trên trán:

- Tiểu thư, tiểu thư!

Chỉ còn có hai ngày nữa liền lên kiệu hoa, bây giờ xảy ra chuyện thế này, sợ rằng hỷ sự không thể thành được. Gia Hỷ không tỉnh, từng lớp vải áo dính chặt lên vết thương hở, gỡ ra có thể làm da tróc thịt bong! Bối Lan vặn vẹo, cuối cùng đánh liều dặn dò hai nhị đẳng nha hoàn bên ngoài, chạy một mạch đến Thành Vương phủ.

Sự việc nghiêm trọng hơn dự kiến, đến chiều hôm đó, nửa phần Thái y của Thái y viện đã được Thành Vương triệu đến Phùng phủ, nhưng tất cả đều lắc đầu. Bối Lan cuống quýt chăm sóc, Hà ma ma vẫn bặt vô âm tín, biến mất không dấu vết. Thành Vương lửa giận tràn khỏi mắt phượng, đám Thái y dạt sang một bên không dám ồn ào, sợ bản thân phải vô cớ chịu trận.

Đại lão gia cũng chẳng thể lên tiếng, Vương gia đã gấp như vậy, bây giờ ông đề nghị đổi tân nương, chính là chọc giận hắn. Lão phu nhân cùng ông qua lại ánh mắt trao đổi, nhưng chưa ai dám mở lời.

Lúc này, từ ngoài cửa một cung nữ ăn vận quý hiển, tuổi chừng quá ba mươi liền tiến vào:

- Nô tì tham kiến Vương gia, Phùng Thượng thư, gặp qua lão phu nhân, các vị phu nhân! Nô tì là người của Diên Hương Các, Quý phi nương nương có lời mời Vương gia vào cung!

Hoàn Nhan Viên Hạo nhàn nhạt gật đầu, chán chường phân phó:

- Triệu Tử Đoạn, ngươi cùng Hồng Thất tiên sinh ở lại, đám Thái y này...quay về đi! Tránh làm bản Vương thêm phiền chán!

Lão phu nhân sợ đắc tội với Tuyên Quý phi, liền đứng dậy:

- Cô cô đã quá bộ đến đây, có thể sang viện lão bà ta ngồi một chút!

Hồng Tố thanh lệ cười, hành lễ:

- Nô tì không dám, có lệnh Quý phi trong người, sao tự tiện ở lại được!

Hoàn Nhan Viên Hạo cũng chuẩn bị xong, cáo từ một tiếng rồi ra xe ngựa đã đợi sẵn.

Nhác thấy bóng áo Thành Vương vừa khuất, lão phu nhân đã đổi giọng:

- Xem ra cái này chính là không chữa được!

Nguyễn thị đồng tình:

- Mẫu thân coi, nặng nề đầy dịch ứ đọng, Thái y cũng không kê được thuốc! Sợ rằng Đại tỉ nhi lành ít giữ nhiều!

Nhị phu nhân từ bi lên tiếng:

- Đừng ác miệng thế, đưa nàng vào chùa, thanh tĩnh tâm trí, có khi lại đỡ!

Tam phu nhân che miệng cười:

- Nhị tẩu thật hay a, miệng tỏ vẻ thương xót nhưng chính là đẩy Đại tỉ nhi đi làm ni cô, cả đời quạnh quẽ!

Lão phu nhân gõ gõ trượng xuống đất, nhìn sang Đại lão gia đang bần thần:

- Lão đại, nó là nữ nhi con, con tính sao?

Đại lão gia suy nghĩ rất lung, trán cau lại mấy đường nhăn nhó, cuối cùng khó khăn nói:

- Quý phi chỉ yêu cầu một cái đích tiểu thư từ Đại phòng, nay Hỷ nhi dung mạo bị hủy, chỉ còn Hảo nhi là có khả năng! Ngày mai ta sẽ gợi ý, nếu nương nương đồng tình liền để Gia Hảo gả đi!

Nhị phu nhân lên tiếng:

- Còn Đại tỉ nhi? Ta sợ nàng không qua khỏi!

Tam phu nhân siết tay áo, bên Hạ gia vì lý do hài tử của Phùng Tú Mi còn quá nhỏ, mẫu thân lại mất, muốn hỏi cưới Phùng Tú Mai, nay nếu Gia Hỷ chết đi, nàng ta là đích trưởng nữ dòng chính, cả phủ phải để tang, khi đó Phùng Tú Mai liền bị hoãn lại.

Tam phu nhân gợi ý:

- Thôn trang sạch sẽ, khí hậu trong lành, thích hợp cho bệnh ngoài da đi!

Lão phu nhân nhìn xuống, đôi mắt có chút sáng lên:

- Cũng tránh lây lan! Lại không mang tiếng hà khắc nàng!

Cấm Thành.

Diên Hương Các.

Một âm lãnh giọng nói cất lên:

- Không được!

Tuyên Quý phi nằm nghiêng trên tháp dài, môi đỏ mọng hơi nhếch lên, nét mặt tươi đẹp như chỉ vừa mới ba mươi tuổi:

- Lời mẫu phi Vương gia thấy chối tai?

Hoàn Nhan Viên Hạo khẽ lắc đầu:

- Nàng lâm vào hoàn cảnh thế này, nhi thần bỏ mặc thì có đáng làm người?

Tuyên Quý phi không chút nào thay đổi ý nghĩ, lãnh đạm giọng nói:

- Để Thục Trinh Huyện chúa vào Vương phủ lúc này, có khác gì gián tiếp đoạt mạng nàng ấy!

Hoàn Nhan Viên Hạo cũng đã bình tĩnh lại, im lặng không đáp.

Tuyên Quý phi trở người ngồi dậy:

- Giang thị cùng Tần thị gia thế đều vững chãi, không những xinh đẹp mà còn khôn khéo! Thục Trinh đang thập tử nhất sinh, một tà áo có thuốc độc người khác khoác trên người đến gần cũng đủ khiến nàng mất mạng!

Hoàn Nhan Viên Hạo siết chặt tay lại, bật thốt:

- Mẫu phi!

Tuyên Quý phi biết rằng Thành Vương đã hiểu ý, mới đề cập:

- Nạp thân muội Thục Trinh vào, coi như không đánh mất thế lực Binh Bộ!

Hoàn Nhan Viên Hạo thở dài, gật đầu đồng tình:

- Cũng tốt, đợi đến khi đại cáo thành công, long trọng rước nàng là hoàn mỹ!

Tuyên Quý phi gật đầu, phân phó người ngày mai đến Phùng phủ. Hoàn Nhan Viên Hạo vừa xoay người đứng dậy, đã nghe mẫu phi nửa đùa nửa thật:

- Ba mươi ba thiên cung, cao nhất thiên ly hận! Bốn trăm bốn mươi bệnh, khổ nhất bệnh tương tư!

Thành Vương sững lại một bước, rồi tiếp tục đi. Tuyên Quý phi được cung nữ đỡ tay ra trước hiên, nhìn theo bóng nhi tử thoáng cau mày:

- Bản cung có cảm giác Thành Vương đoán biết được Hiên gia một bước lên mây, Hiên Liên Tĩnh Tú trở thành Hoàng hậu nên mới cưới Hiên Liên Tử Tâm vào!

Hồng Tố ân cần dìu chủ nhân:

- Nương nương, điện hạ thần cơ diệu toán, không hiếm lạ!

Tuyên Quý phi lắc đầu:

- Bỏ đi, có thể hắn không muốn Vương phi hạ sinh, cũng như Hoàng thượng...

Tuyên Quý phi ngừng lại, loại chuyện này, chỉ được nghĩ không được mở miệng!

____________________

Hôm nay đăng liên tiếp 3 chương rồi, coi như là ta đã cố gắng hết sức! Nên các nàng nhớ bình luận động viên ta nhé!

Truyện được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại wattpad tác giả: Hooaitram (Hồ Miêu - Hồ Ái Trâm).

https://my.w.tt/qRUPDC4sVP

Mọi đăng tải trên tất cả phương tiện thông tin đại chúng khác kể cả truyentop.net, sstruyen,... đều chưa có sự đồng ý của tác giả và vi phạm bản quyền.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.