Thịnh Vương đập mạnh tay xuống bàn, mắt phượng nộ khí rợp trời:
- Ngươi...
Linh Tê bĩu môi, bộ dáng không chịu khuất phục:
- Nô tì nào biết Phùng Gia Hảo đó lại thêm linh tinh vào thuốc làm tăng độc tính...
Thịnh Vương hằn học:
- Chuyện nhỏ như vậy cũng để bản Vương phải thất vọng? Ngươi còn có thể làm được gì nữa?
Linh Tê rơm rớm nước mắt, bộ dáng điềm đạm nhào vào lòng hắn:
- Điện hạ, nô tì thật lòng đã gắng hết sức, chỉ là...
Thịnh Vương chán ghét đẩy nàng ta ra, thường ngày Hoàn Nhan Viên Hạo không để nữ nhân nhúng tay vào đại sự, Linh Tê có thân cận đến mấy cũng chẳng biết chút tin tức nào đáng giá. Hiện tại ả lại khiến Gia Hỷ thập tử nhất sinh. Giữ Linh Tê lại, vốn không còn ý nghĩa:
- Sau này, đừng đến đây nữa!
Linh Tê sững sờ nhìn nam tử trước mặt, cơ mặt cứng đờ, đến tim cũng ngừng đập, cảm giác thất vọng lan tỏa cùng cực:
- Vương gia, Linh Tê chỉ có mỗi người! Đừng vứt bỏ Linh Tê!
Thịnh Vương xoay người vào trong, đáy mắt lạnh lẽo:
- Ngươi ăn cơm Thành Vương phủ, uống nước Thành Vương phủ, lại nói là người của bản Vương? Không tự thấy xấu hổ? Làm sao bản Vương biết được ở đó ngươi không trèo lên làm ấm giường cho hắn?
Linh Tê bất lực ngã người xuống, níu gót hài thêu kỳ lân trước mặt, nhưng nam tử này trời sinh đã vô tình, coi nữ nhân không phải là người, tùy ý lăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-mac-tan-thiem-dai-mac-huong/2217671/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.