*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoàng thượng ngồi bên bàn trà, trong phòng mùi đàn hương êm dịu nhàn nhạt tỏa ra. Tuyên Quý phi đến cạnh giường, âu yếm hỏi Thành Vương từng câu một.
- Con còn đau không? Thuốc có uống đầy đủ? Miệng vết thương đã khép chưa?
Thành Vương mỉm cười, mắt phượng linh lung thâm thúy:
- Nhi thần ổn, có điều Thái y cũng dặn dò không được vận động nhiều, nếu không sẽ để lại bệnh chứng về sau!
Tuyên Quý phi chấm nước mắt, xinh đẹp nét mặt thoáng chút phiền muộn:
- Cần gì phải vào nơi hung hiểm như vậy, họ Phù mưu phản, nhỡ đâu lập kế đoạt mạng con, mẫu phi biết phải làm thế nào?
Thành Vương ý vị thâm trường cố tình để Vĩnh Nguyên Đế nghe được:
- Vốn nhi thần nghĩ rằng bản thân đã hạ được thủy binh, nào ngờ lại bị kỵ binh bắt giữ, cố gắng thoát ra thì trúng bộ binh đánh úp, lại còn giả dạng quân lực Nhị Hoàng huynh, kém chút nữa mất mạng!
Vĩnh Nguyên Đế trầm trầm giọng nói:
- Lăng Mặc có báo với Trẫm, đưa binh đến giúp Đại Nguyên soái, chắc là có kẻ hay tin nên chia rẽ tình cảm thủ túc của hai con!
Thành Vương trong lòng lạnh bạc, rõ ràng Hoàng thượng biết mối quan hệ huynh đệ họ không tốt đẹp gì, nhưng vẫn nói đỡ cho sủng tử, mặc dù trên giường bệnh, hắn còn chưa tự thân mình dậy dược.
Vĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-mac-tan-thiem-dai-mac-huong/2217646/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.