Chương trước
Chương sau
Cảnh báo có H

______________________________________

Mờ tối, Thịnh Vương phủ sáng ánh đèn lồng, Huỳnh Kiện công công nhẩn nha đến viện Phùng Gia Hòa.

- Cô nương đã chuẩn bị xong chưa?

Phùng Gia Hòa một thân áo choàng đỏ viền lông thỏ ấm áp, có điều bên trong nàng ta cố tình chỉ mặc một lớp sa mỏng phủ lên yếm. Phùng Gia Hòa gả đi ba năm, đây là lần đầu tiên được Thịnh Vương triệu hạnh.

Phùng Gia Hòa ngồi trong kiệu nhỏ kín gió, cẩn thận soi lại gương cầm tay, mày liễu kẻ dài, môi bôi đậm, áo xống đều ủ hương mai. Nàng nhìn vào trong điện, ánh nến tao nhã, tiếng nhạc rộn rã dễ chịu.

Huỳnh Kiện công công đẩy Phùng Gia Hòa vào, thuận tay đóng kín cửa. Phùng Gia Hòa có chút lo lắng, bởi vì ngoài Thịnh Vương, còn có một nam nhân lạ mặt và hai cung nữ khác. Tất cả đều ngồi trên một giường gỗ tròn, trong sảnh trống có màn mỏng bao phủ, xung quanh hai đội nữ nhạc đang ra sức hòa tấu.

Thịnh Vương tay nâng ly rượu, không nhìn Phùng Gia Hòa:

- Ra mắt Vương tử đi!

Phùng Gia Hòa quy củ hành lễ, liền bắt gặp ánh mắt nam nhân kia sâu hun hút chòng chọc xoáy vào cơ thể. Nàng ta hơi lùi lại, vòng ra sau lưng Thịnh Vương, cố gắng lắng nghe câu chuyện.

Lịnh Hồ Vương khề khà chén ngọc:

- Điện hạ thấy ý ta thế nào?

Thịnh Vương gật gật đầu:

- Cũng không tệ. Chỉ cần đừng hại đến nàng, bản Vương cái gì cũng dễ dàng cân nhắc!

Lịnh Hồ Vương cả cười, thập phần hài lòng:

- Điện hạ yên tâm, ngày mai ta liền đề tên Triện An Quận chúa lên Hoàng thượng, cũng sẽ tạ lỗi Thục Trinh Huyện chúa vì nhầm lẫn! Còn về phần người, chỉ cần cung cấp bản đồ biên giới!

Thịnh Vương nhắm mắt, nằm nghiêng một bên, lôi kéo cung nữ hầu rượu vào lòng đùa bỡn:

- Mỗi tấc đất đều là xương máu binh sĩ gầy dựng, ngươi nghĩ bản Vương sẽ vì một nữ nhân mà đáp ứng?

Lịnh Hồ Vương mi tâm cau lại, nhưng nét mặt vẫn bình thản:

- Điện hạ còn có điều kiện?

- Cũng không quá khó, ngươi chính là đang giữ Dịch Tướng quân hay sao?

Thịnh Vương ngửa bài, Lịnh Hồ Vương cũng gần như đoán được ý đồ:

- Muốn ra tay với tân Tướng quân?

Thịnh Vương nhàn nhạt:

- Không phải đối phó với các ngươi hằng năm, chúng ta đều dùng kỵ binh? Hiện tại mới có một vị Phiêu Kỵ Đại Tướng quân, dự là năm nay sẽ nhận binh bảo vệ lãnh thổ. Ngươi có họ Dịch thông thạo lối đánh kỵ binh, bản Vương lại cung cấp bản đồ biên giới, giết kẻ đó dễ như trở bàn tay!

Lịnh Hồ Vương híp mắt sâu không thấy đáy, giọng nói truyền ra:

- Ta lấy gì để tin ngươi?

Thịnh Vương thuận tay xé toạc y phục cung nữ hầu rượu, khiến nàng ta đỏ hồng gương mặt, cả người run rẩy. Lịnh Hồ Vương liền có chút kinh ngạc.

Thịnh Vương môi mỏng nhếch lên:

- Bản Vương cùng ngươi kết nghĩa huynh đệ! Uống máu ăn thề! Nếu bản Vương lên được ngai vàng liền cũng giúp ngươi trở thành Đại Vương Mạt Quốc, chúng ta chia đôi giang sơn thiên hạ này!

Thịnh Vương nắm lấy lưỡi kiếm xoẹt ngang lòng bàn tay, máu tong tong nhỏ xuống chén rượu, Lịnh Hồ Vương sau kinh hỉ liền ha hả cười, cũng y hệt hành động, cuối cùng cả hai đều cạn sạch.

Thịnh Vương khẽ cười, bất ngờ đẩy Phùng Gia Hòa ra giữa bàn rượu, lột sạch y phục xuống, tay lớn che kín miệng nàng ta, cũng chẳng hề để ý đến biểu cảm thống khổ hoảng loạn của Phùng Gia Hòa, không chút lưu tình:

- Đây là thị thiếp Vương phủ, bản Vương cũng chỉ dùng qua một lần, lại thấy nhan sắc không tệ, còn là thứ muội của Thục Trinh Huyện chúa. Chúng ta đã là huynh đệ...liền không keo kiệt đem ra!

Lịnh Hồ Vương hiểu đây là thành ý, tức khắc đánh giá cao Thịnh Vương, hắn liền thoát y phục, khống chế Phùng Gia Hòa mãnh liệt phát tiết. Phùng Gia Hòa bất đắc dĩ tiếp nhận bạo lực, trong đầu chỉ còn cay đắng cùng đau đớn, vì sao nàng phải chịu loại sỉ nhục này, Thịnh Vương muốn cứu Phùng Gia Hỷ mà không tiếc công sức mua chuộc một tên man di, lại lấy nàng ra làm đồ chơi cho hắn. Nàng không cam tâm nơi này phải đem thân làm trò ti tiện để bảo vệ trong sạch an toàn cho Phùng Gia Hỷ. Phùng Gia Hòa cảm thấy cuộc đời không khác gì một trò cười.

Thịnh Vương phất tay, hai cung nữ hầu rượu cũng tự thoát xiêm áo, quỳ bên cạnh Lịnh Hồ Vương hầu hạ. Trong sảnh giờ chỉ toàn là cảnh hoan lạc đồi trụy.

Lịnh Hồ Vương xoay hạ thân Phùng Gia Hòa về phía Thịnh Vương, đáy mắt có chút xảo quyệt:

- Dùng chung nữ nhân mới thực là thủ túc!

Thịnh Vương trong lòng dâng lên kinh tởm, nhưng vì đại sự đành phải nén giận, hắn ngồi tựa người vào thành giường, đang tìm cách từ chối, thì Phùng Gia Hòa theo trấn áp của Lịnh Hồ Vương chủ động sáp nhập trên người hắn. Thịnh Vương toan đẩy ra liền thấy Lịnh Hồ Vương song song phía sau ép buộc Phùng Gia Hòa. Trong lòng Thịnh Vương thật muốn chửi thề, hắn không thiếu nữ nhân nên đây là lần đầu tiên cùng gã khác trước sau hợp nhất phát tiết lên một nữ tử như vậy.

Người nóng dần lên, lý trí cũng nhiễm màu dục tính, cộng với máu hươu trong rượu phát tác, Thịnh Vương hạ lệnh toàn bộ nữ nhạc cơ tiến lên hầu hạ. Lịnh Hồ Vương càng thêm an tâm vào lời hứa của Thịnh Vương.

Sáng sớm.

Thành Vương phủ.

Hoàn Nhan Viên Hạo chuyên chú đọc từng sớ một. Đại Hoàng tử bị giam vào thiên lao, công việc liên quan đến thuế muối liền do hắn phụ trách, hiện tại là đầu năm, liền sắp đến kỳ thu thuế.

Triệu Tử Đoạn tiến vào, vẻ mặt có nhiều tâm sự. Hoàn Nhan Viên Hạo thoáng chút ngạc nhiên:

- Sao thế? Hoàn Nhan Viên Thuyết bị cấm túc, nên vui mới phải.

Triệu Tử Đoạn cáu bẳn:

- Đêm qua hắn mời Lịnh Hồ Vương đến phủ, tuy rằng chỉ xảy ra những chuyện phong hoa tuyết nghiệt, nhưng rõ ràng chính là có mưu đồ!

Thành Vương cười cười:

- Hắn đang muốn tạo bận rộn cho đám Ngự sử, thê tử chưa đủ trăm ngày liền truy hoan đồi bại, ngày mai nhật triều chắc chắn có tấu chương vạch tội đưa lên!

Triệu Tử Đoạn hừ lạnh:

- Điện hạ nghiêm túc một chút, Huyện chúa bị hòa hôn, Thịnh Vương rõ ràng muốn liên kết cùng ngoại bang, người vẫn ở đây tính vài vạn lạng bạc thuế muối?

Thành Vương buông bút, hờ hững:

- Có gì không đúng? Công vụ đằng nào cũng phải xử lý. Còn Lịnh Hồ Vương cứ kiên quyết cưới Gia Hỷ thì bản Vương đành phải cho Phùng Hậu chốt chặn ở biên ải, một kích đoạt mạng hắn! Chỉ cần hắn ta chết ngoài biên giới Đại Quốc, liền không có cớ gây chiến cùng ta! Vô cùng đơn giản!

Triệu Tử Đoạn kinh ngạc nhìn chủ nhân, không thốt nên lời:

- Vương gia, thuộc hạ ngu dốt!

Thành Vương nhàn nhạt biểu tình:

- Hoàn Nhan Viên Thuyết cấu kết Mạt Quốc chính là tử tội, ngươi tranh thủ thu thập chứng cứ, lại xem thử hắn định làm ra chuyện thương thiên hại lý gì! Muốn trừ được Thịnh Vương, phải một lần quét sạch toàn bộ thế lực ủng hộ hắn!

Triệu Tử Đoạn nhận mệnh, lại nghe Thành Vương thở dài:

- Sắp tới xem ra không yên ổn, dặn dò người của chúng ta thu liễm lại. Chọn một ngày mời Phùng Thượng thư đến, tiếp đãi chu đáo. Kỵ binh mất họ Dịch như rắn mất đầu, sẽ không dễ dàng tiếp nhận bản Vương đâu!

Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn theo nam nhân áo đỏ khuất sau cánh cửa, trong lòng dâng lên mệt mỏi. Thượng Quan Thị lang vừa rồi đã thông báo, chiếu thư đầu tiên đề nghị lập trữ quân vừa được dâng lên. Hiện tại ngoài Đại Hoàng tử, thì Thịnh Vương chính là lớn nhất, cũng được sủng ái nhất, thế lực tạm coi là mạnh mẽ nhất!

Phùng phủ.

Đạm Ngọc đi đi lại lại, trông còn sốt sắng hơn cả Gia Hỷ. Nàng ta ai oán:

- Tiểu thư của ta ơi, người tính sao, qua đó lỡ như bị đem vô nồi hầm chín thì phải làm thế nào?

Bối Lan bịt miệng Đạm Ngọc lại, bất an vô cùng:

- Muốn khiến tiểu thư nghĩ quẫn hả? Im lặng đi!

Gia Hỷ thêu xong khăn tay, bình thản cắt đứt đoạn chỉ:

- Nếu đích thực chỉ có cái chết mới thoát khỏi mới rắc rối này, ta liền chịu chết vậy!

Bối Lan kinh hãi, vội vàng quỳ xuống, lắp bắp an ủi:

- Tiểu thư, đừng như vậy, lời đồn chỉ là lời đồn, người Mạt Quốc vô tư tự tại, sẽ không sao, sẽ không sao!

Gia Hỷ không để tâm đến mấy nha hoàn đang làm loạn, tự mình đổi y phục, rồi phân phó:

- Mời Ngũ thúc đến đây!

Gia Hỷ hớp nhẹ trà nóng, nàng không chắc lần này có yên bình thoát khỏi cạm bẫy. Ngũ thúc là chân truyền đệ tử Tĩnh gia, nàng chỉ mong hắn có thứ mình cần.

Ngũ gia yên lặng nghe Gia Hỷ trình bày, chậm rãi lắc đầu:

- Đúng là có loại dược đó, ta cũng có thể giúp Hỷ nhi chế ra được. Nhưng dược liệu này chưa ai kiểm chứng, cũng không chắc mấy phần sẽ thành công, Hỷ nhi vẫn muốn?

Gia Hỷ xác nhận, lại phân tích:

- Nếu như chất nữ ngừng thở được bảy ngày, giả làm người chết, che mắt được Hoàng thượng, vậy là sau khi chôn cất, chỉ cần có người quật mộ lên, liền an toàn trốn được, trở thành một người khác!

Ngũ gia cau mày lo lắng:

- Nữ nhân không thể tự mình có hộ tịch, Hỷ nhi chân yếu tay mềm thì có thể đi đâu?

Gia Hỷ cương quyết:

- Ngũ gia, đây chẳng phải là cách duy nhất sao, gả đến Mạt Quốc, chất nữ liền không có đường sống!

- Còn một cách nữa, nếu như Hỷ nhi thất thân, thanh danh đều mất hết, không phải sẽ thoát nạn sao?

Gia Hỷ mở to mắt hạnh, không tin được vào tai mình:

- Thúc thúc!

Ngũ gia dịu dàng an ủi:

- Đây không phải là cách ít mạo hiểm nhất sao? Chỉ cần người đó đồng ý cho Hỷ nhi một danh phận, không phải Hỷ nhi liền không cần đến Mạt Quốc!

Gia Hỷ thừ người, cái kế này khác gì đổi từ một lồng giam này đến một nhà lao khác. Trao thân cho một kẻ không rõ lai lịch, có khác gì giết nàng không.

- Ngũ thúc, loại chuyện thất tiết này ảnh hưởng đến đại cục chính trị, Hoàng thượng chắc chắn không để chất nữ sống sót! Tệ nhất còn có thể bị dìm nước cho cả kinh thành này thấy!

Ngũ gia gật đầu, xoa xoa tay nàng:

- Ta suy nghĩ không chu toàn! Hỷ nhi đừng giận, thứ Hỷ nhi muốn, Ngũ thúc sẽ làm ngay!

Gia Hỷ mỉm cười tin tưởng, lần này nàng phải đánh cược cùng số mệnh vậy.

____________________

Truyện được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại wattpad tác giả: Hooaitram (Hồ Miêu - Hồ Ái Trâm).

https://my.w.tt/qRUPDC4sVP

Mọi đăng tải trên tất cả phương tiện thông tin đại chúng khác kể cả truyentop.net, sstruyen,... đều chưa có sự đồng ý của tác giả và vi phạm bản quyền.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.