Phùng Gia Hảo chỉnh lại trang y, đi nhanh ra khỏi viện, có điều, vừa mở cửa, đã thấy Gia Hỷ đứng trên đoạn hành lang, môi mọng nửa miệng cười. Phùng Gia Hảo chột dạ, vội vội vàng vàng nhìn trước nhìn sau tìm kiếm tì nữ.
Gia Hỷ tựa người vào cửa, mắt đẹp long lanh:
- Hạnh Lộ tiễn Hàn biểu thiếu gia quay về rồi!
Phùng Gia Hảo nội tâm bất an, khóe miệng giật giật:
- Ngươi...tỉ...đứng đây từ bao giờ?
Gia Hỷ lướt ngang qua nàng ta, khinh bạc cười:
- Nhị muội cũng đã vất vả một ngày, điện hạ chắc không nỡ lòng để muội chịu khổ ở đây, mau mau thu xếp về Vương phủ đi!
Phùng Gia Hảo hừ lạnh, nghi hoặc suy nghĩ, nàng ta không rõ vì sao Gia Hỷ lại đi sang bên này, càng không khẳng định được có bị phát hiện chuyện ám muội, tâm thần bất an, chân thấp chân cao chạy ra đại sảnh.
Gia Hỷ híp mắt theo Phùng Gia Hảo, nhàn nhạt:
- Muốn người ta không biết, trừ khi mình đừng làm.
Thành Vương đưa Phùng Gia Hảo về Phùng gia vừa là viếng tang vừa là đại sự. Bởi vì chập chiều hôm đó, người của Thịnh Vương phủ đến thì lại không được Đại lão gia ra tiếp chuyện, ngay lập tức, kinh thành rõ ràng Binh Bộ là ủng hộ ai.
Thịnh Vương lắng nghe Huỳnh Kiện công công bẩm báo, trong lòng liền phát sinh biến chuyển:
- Vậy là sớm nay Hoàn Nhan Viên Hạo đã đưa Phùng thị quay về mua chuộc Phùng Thượng thư?
Huỳnh Kiện công công cúi thấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-mac-tan-thiem-dai-mac-huong/2217633/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.