Thành Đa Mân.
Hoàn Nhan Viên Hạo đi mất một tháng không ngừng nghỉ, liền đến được biên quan, vốn là hành quân thần tốc không kể ngày đêm tốc độ, nhưng Đại Hoàng tử vừa ra khỏi thiên lao, lại chưa từng chịu qua cực khổ, không thể cưỡi ngựa liên tục, đành phải ngồi xe, tiến độ cũng vì thế chậm đi rất nhiều.
Lúc này ở biên quan trời đã mưa hơn hai mươi hôm, cũng chỉ mới tạnh vài ngày. Tây Định Vương lùi quân cách cửa khẩu Đa Ban đến gần một ngàn dặm, đóng lại Đa Mân, xung quanh Đa Ban bốn thành đều đã bị chiếm.
Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn Tây Định Vương sạm đen đi vì nắng gió, áo giáp cũng xây xát vết máu, đủ hiểu chiến trận khốc liệt đến nhường nào.
Hoàn Nhan Viên Hạo trao dây cương cho vệ binh:
- Tứ Hoàng huynh, là đệ đến trễ! Phụ hoàng trong kinh đột ngột bị ốm, không thể xử lý kịp thời triều chính!
Tây Định Vương nửa miệng cười:
- Phụ hoàng cũng có thể ốm ư? Đúng là chuyện lạ!
Hoàn Nhan Viên Hạo phất tay, Tây Định Vương không thích Vĩnh Nguyên Đế chẳng phải chuyện gì hiếm lạ nên không cần bận tâm. Đi vào lều trại, Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn sa bàn bày ở giữa, nơi có cờ đổ chính là thành đã mất, nơi cờ đen là Mạt Quốc, cờ đỏ là Đại Quốc. Hoàn Nhan Viên Hạo cau mày suy tính tương quan lực lượng:
- Mạt Quốc lần này thực sự điều động đến năm vạn kỵ binh?
Tây Định Vương gật đầu, chán nản:
- Năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-mac-tan-thiem-dai-mac-huong/2217627/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.