*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Triệu Tử Đoạn nằm dài trên lưng ngựa, vừa đi vừa hát, Mi Châu này hắn đã sống cả đời, đến từng tảng đá cũng đều quen thuộc, cần gì phải đề phòng. Đám người Hứa Vọng lầm lũi theo sau, lại nhìn nhau ẩn ý.
Hứa Vọng thì thầm cùng mấy tên còn lại:
- Dịch Tướng quân hẹn chúng ta trên đường đi, nên Đại Hoàng tử mới gấp gáp đòi thay thế Phiêu Kỵ Tướng quân như vậy!
- Dịch Tướng quân vì Đại Hoàng tử mà mưu phản, Đại Hoàng tử chắc chắn sẽ nghe theo!
Hứa Vọng gật đầu chỉ về Triệu Tử Đoạn:
- Lấy được quân lương rồi, giết luôn tên thái giám đó! Hắn chỉ có một chúng ta có đến bốn!
Bọn chúng nhìn lại nam tử đang nghêu ngao áo choàng đỏ thẫm che lấp gương mặt mỹ nhân thiên hạ kia liền cùng nhau nở nụ cười hắc ám. Trời mùa thu trong vắt, bụi đường theo gió lẩn quẩn dưới chân ngựa. Thấm thoắt đoàn người ngựa cũng đến được Liên Thành.
Đại Hoàng tử híp híp mắt trước phủ Hiên gia, bây giờ đã là Hầu phủ, Hiên lão gia cũng trở thành Quốc trượng. Triệu Tử Đoạn thong thả vào trong, nhìn trên sân xếp đầy bao lớn bao nhỏ, cho thấy lương thực đã chuẩn bị đầy đủ.
Đại Hoàng tử yên vị trên ghế chủ vị khách phòng, liền phách lối nhìn Triệu Tử Đoạn:
- Ngươi lui đi, nơi đây không có việc của hoạn quan!
Đám Hứa Vọng khằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-mac-tan-thiem-dai-mac-huong/2217624/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.