Nam cương.
Hoàn Nhan Viên Hạo tựa người vào tường. Sắp đến canh ba, lòng hắn nảy sinh lo lắng cùng hi vọng, thâm tâm vẫn mong mẩu giấy không phải là một sự nhầm lẫn. Có tiếng nữ tử lanh lảnh, vang vọng trong nhà lao nghe rất rõ.
- Nào nào hai vị đại ca đừng vội, rượu đây thịt đây!
- Cô em ở lại hầu hạ bọn ta! Đã là binh kỹ còn làm ra vẻ cao giá...
- Đợi đã, đang canh gác, nhỡ đâu Vương tử thấy, hai vị đại ca liền chết chắc!
Hoàn Nhan Viên Hạo hừ lạnh, chỉ là mấy chuyện bại hoại của lính gác liền không để ý, nhưng đột ngột có tiếng "phựt" gọn gàng như chém vào gỗ mềm. Tim hắn bỗng nảy lên thình thịch. Nữ tử nhanh nhẹn thân hình, tay cầm một chiếc rìu nặng đến trước cửa ngục.
- Điện hạ, là ta! Ta đưa thức ăn cho người, còn nhớ không? Ta là Trác Tây Lan.
Hoàn Nhan Viên Hạo chưa kịp nhìn nữ nhân không quen này, thì đã thấy chiếc rìu nàng chặt đứt ổ khóa, lại chặt đứt luôn dây xích giữ tay chân hắn lại. Trác Tây Lan xoa bóp hai chân đã tê rần của Hoàn Nhan Viên Hạo, vội vội vàng vàng:
- Nhanh lên, có người phát hiện sẽ gay go to!
Phòng giam đối diện rên rỉ cầu xin:
- Cứu tôi với, cứu chúng tôi với!
Tức thì mấy mươi phòng còn lại cũng ùa ra:
- Cô nương, cứu chúng tôi với, chúng tôi không quên ơn cô đâu...
- Cô nương, tôi còn mẹ già con thơ...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-mac-tan-thiem-dai-mac-huong/2217618/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.