Chương trước
Chương sau
Hai mươi lăm tháng hai.

Hoàn Nhan Viên Hạo qua nhật triều liền đến Thư phòng, vốn dĩ nơi đây ánh sáng vừa đủ, lại không thường xuyên bị các tiểu thư vừa mới nhập cung quấy rầy, hoặc giả vờ tình cờ gặp gỡ, giữa mùa xuân, nắng lên rất đẹp, băng tuyết cũng vừa tan hết.

Bên ngoài cửa có chút náo nhiệt, Đức Công công khúm núm chạy vào, dập đầu liên tục:

- Điện hạ...Hoàng thượng...băng hà!

Hoàn Nhan Viên Hạo buông bút, vội vàng khoác áo ngoài:

- Có ai biết chưa?

Đức công công vội vã lắc đầu, trên mặt lấm lem nước mắt nước mũi:

- Ngoài Quý phi nương nương, chỉ có điện hạ biết!

Khi Hoàn Nhan Viên Hạo đến nơi, đã thấy Tuyên Quý phi ôm hộp gỗ sơn son thiếp vàng chứa di chiếu Vĩnh Nguyên Đế đứng đó, thần sắc bà tiều tụy, đôi mắt sưng đỏ, Hoàn Nhan Viên Hạo tiến tới, chỉ kịp đỡ Tuyên Quý phi ngất xỉu, hai tay vẫn trịnh trọng giữ lấy di chiếu.

Hoàn Nhan Viên Hạo lạnh lùng hướng mắt vào Càn Điện, không hiểu sao, hắn một chút tiếc thương đều không có, tận đáy lòng dâng lên nôn nao, nhưng cũng không quá đáng kể. Vĩnh Nguyên Đế mất đi, không bằng cảm giác hắn lo lắng cho sức khỏe mẫu phi bị suy tổn.

Hoàn Nhan Viên Hạo gầm giọng:

- Phát tang!

Qua nửa canh giờ sau, toàn bộ Tân Hoàng thành nhuộm trong màu trắng, toàn bộ rèm cửa, đèn lồng, bình phong, y phục cung nữ, thái giám, thị vệ đều thay đổi, chuyển sang dùng bạch lăng. Thi hài của Vĩnh Nguyên Đế nhanh chóng được ướp trong dược thảo để giữ nguyên vẹn lâu hơn, rồi đưa lên long sàn. Mỗi ngày ba cử, hầu hạ dâng cơm như khi còn sống.

Hoàn Nhan Viên Hạo thay đổi tang phục, nhìn Lễ bộ Trịnh Thượng thư đứng bên cạnh:

- Đã định ra thời hạn chịu tang chế?

Trịnh Thượng thư chấp tay:

- Bẩm điện hạ, theo thông lệ, dân chúng để tang ba tháng, chín tháng không làm lễ hội việc vui. Quan lại để tang sáu tháng, chín tháng không làm lễ hội việc vui. Tông thất để tang sáu tháng, chín tháng không làm lễ hội việc vui. Hoàng thất để tang...

Hoàn Nhan Viên Hạo phất tay, mất kiên nhẫn:

- Thôi được rồi! Về chuyện tân Đế đăng cơ thì sao?

Trịnh Thượng thư không biết mình đã nói sai điều gì khiến Thành Vương phiền chán, gãi đầu:

- Bẩm điện hạ, theo thông lệ, sau tam nhật tân Đế nhận đầy đủ quyền hạn và tôn xưng, nhưng chưa được lấy niên hiệu. Sau bảy bảy bốn chín ngày, linh cữu hạ táng, chọn ra ngày tốt mới chính thức làm lễ đăng cơ, tiếp theo hậu cung...

Hoàn Nhan Viên Hạo thở dài, không hiểu phụ hoàng hắn lôi từ đâu ra một Trịnh cứng nhắc đưa lên làm Lễ bộ Thượng thư, mỗi câu nói đều quy củ đến mức chết người:

- Bản Vương hiểu, đại nhân lui đi!

Trịnh Thượng thư cúi đầu lùi ba bước, vái dài, rồi mới lụm khụm ra khỏi cửa.

- Vi thần cáo lui!

Hoàn Nhan Viên Hạo như thoát khỏi gánh nặng, tiến đến Nhật Nguyệt Điện - nơi thường ngày tổ chức thiết triều cùng lễ tiết lớn nhỏ. Xa xa, đã nghe tam linh tam khánh ngân vang âm trầm, tiếng chuông báo hiệu này còn ngân mãi đến khi qua hết tam nhật.

Hoàn Nhan Viên Hạo quỳ đầu tiên, hiện tại Thân Vương không còn ai ở kinh thành, duy nhất Hòa Vương thì là tôn thất, sau ba ngày mới được làm ai điếu. Sau mười ngày, quan lại mới được vào chiêm bái.

Tiếp sau Hoàn Nhan Viên Hạo, là Tuyên Quý phi, nối gót bà toàn bộ cung tần phi tử cùng hoàng nữ Vĩnh Nguyên Đế chưa hạ giá, kể cả Tần phu nhân cùng Giang phu nhân cũng phải có mặt. Lễ tang trọng thể, mỗi ngày ba lần đúng giờ thiện đều phải đến trước điện cúng bái hầu hạ, làm lễ khốc tang.

Sau buổi sáng, Tuyên Quý phi hồi lại tẩm cung nghỉ ngơi, trà chưa uống hết, đã thấy Thành Vương tới. Ngự Thiện phòng nhanh chóng theo lệnh Thành Vương mà dâng thức ăn lên, trên bàn bày hơn tám mươi món ăn tinh mỹ, được chế biến từ bốn loại nguyên liệu chính theo mùa, vì đang đại tang Vĩnh Nguyên Đế, cho nên tất cả đều đựng trong đĩa, thạp, âu,..sứ màu đen. Tuyên Quý phi âm thầm hài lòng, tiêu chuẩn của Thái Hậu là bốn mươi món, của Hoàng Đế là bốn mươi hai món, như vậy, Thành Vương hiện tại đã lấy lễ Thái Hậu mà hiếu kính bà.

Tuyên Quý phi ngồi vào bàn, thông thường dùng cơm không được có tiếng động, nhưng mẫu tử thâm tình, liền để toàn bộ người lui:

- Bốn mươi chín ngày nói nhanh không nhanh nói chậm không chậm, việc gì cũng nên chu toàn! Qua tam nhật con đường đường chính chính trở thành Hoàng Đế, mẫu phi cùng con chính là bị một tầng ngăn cách...

Tuyên Quý phi giọng nói có chút rầu rĩ, nước mắt cũng dễ dàng rơi xuống. Hoàn Nhan Viên Hạo tự mình đổi đũa gắp thức ăn vào bát ngọc mời bà, cười an ủi:

- Mẫu phi nên vui mới phải! Hai mươi hai năm nhi thần ngày ngày đi trên băng mỏng, bày mưu ám chước, trong tối ngoài sáng, chịu đựng đủ loại nghi kỵ cùng hãm hại, lưu đày đến Mi châu, bỏ mạng nơi Tây cương, không phải chính là đợi này hôm nay, phượng hoàng đến được niết bàn hay sao?

Tuyên Quý phi gật đầu, khăn tay cũng đã đẫm nước mắt:

- Con định để ai làm Tuyên Lễ Thông sứ, công bố di chiếu Hoàng thượng?

Hoàn Nhan Viên Hạo cau mày mực, môi hơi nhếch lên:

- Trịnh Thượng thư, người này, không sai đi đâu được, coi trọng nhất là lễ tiết, nếu không phải ông ta, nhi thần cũng chẳng thể an tâm!

Ngoài rèm lanh canh tiếng động, Hồng Tố nhẹ chân đi vào:

- Nương nương, Tần Phu nhân đến, nói là đem ít canh hầm, đang đợi bên ngoài!

Hoàn Nhan Viên Hạo hời hợt cười, buông đũa đứng dậy:

- Nhi thần còn nhiều việc phải xử lý, mẫu phi cứ thong thả dùng cơm!

Tần Dư Hoài đợi dưới mái hiên, nắng tuy nhạt nhưng thời tiết hanh hao khó chịu, nàng vận y phục xám nhạt, tóc chỉ cài một trâm ngà voi đơn giản, đang trong tang kỳ, không ai dám tô son điểm phấn. Tần Dư Hoài xoa xoa cánh tay có chút ửng đỏ, nhìn tì nữ phía sau:

- Lạc Sinh, chất liệu tang phục thật tệ, mỗi ngày phải mặc mấy canh giờ như vậy, ta sẽ khó chịu đến chết mất!

Lạc Sinh nhăn mặt, vội vàng lắc đầu:

- Phu nhân cẩn thận lời nói, Quý phi nương nương nghe được, sẽ không hay đâu!

Tần Dư Hoài chưa kịp đáp lời, đã thấy Tô An từ đâu đứng trước mặt mình, hai mắt nheo lại:

- Phu nhân được Quý phi sủng ái, thì phải đền đáp Quý phi nương nương, chứ đừng đem họa đến! Đây là Hoàng cung, nào phải Minh Dương Hầu phủ!

Tần Dư Hoài cắn răng, thi lễ, vốn xưa giờ ở Thành Vương phủ sống vô cùng nhàn nhã, nhưng nay Thành Vương sắp lên ngôi, càng nạp thêm nhiều mỹ nữ, Tần Dư Hoài, rốt cuộc vẫn chưa thích ứng kịp:

- Ta biết rồi, sẽ không ngu dốt nữa!

Hoàn Nhan Viên Hạo lúc này vừa ra khỏi Khôn Điện, thấy Tần Dư Hoài đứng dưới hiên chịu nắng, thì phân phó:

- Tô An, đưa ô của bản Vương cho nàng, còn chín ngày làm ai điếu nữa, đứng lâu sẽ không tốt thân thể!

Tần Dư Hoài lặng nhìn nam nhân ngạo nghễ dưới nắng mặt trời, xương mặt tinh mỹ như tạc, mắt phượng thâm thúy hữu thần, môi mỏng kiêu bạc tỏa ra ánh sánh hồng nhạt. Chưa kể thân mình tuyệt luân, vai rộng thắt lưng hẹp, bàn tay thon đến từng khớp xương mang độc một chiếc nhẫn bạc nơi ngón út. Tuy là danh nghĩa gả vào Vương phủ đã nhiều năm, nhưng hiện tại, lần đầu tiên Tần Dư Hoài đứng gần Thành Vương như vậy, hô hấp nàng liền có chút rối loạn:

- Tạ ơn điện hạ!

Hoàn Nhan Viên Hạo lên kiệu quay về Nhật Nguyệt Điện, chuẩn bị lễ khốc tang buổi trưa.

Sau tam nhật, Trịnh Thượng thư nhận nhiệm vụ Tuyên Lễ Thông sứ, đứng trước văn võ bá quan cùng toàn bộ Tông thất, thông cáo di chiếu Vĩnh Nguyên Đế. Lúc này Hoàn Nhan Viên Hạo vẫn quỳ bái ở vị trí đầu tiên.

Trịnh Thượng thư hay háy đôi mắt nhòe, từng chữ rõ rành mạch lạc:

- Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết. Muốn bách tính được an lòng, dân chúng được ấm no, Đại Quốc luôn hùng mạnh, cho nên ý trời lập Trẫm làm Hoàng Đế. Ba mươi tám năm Trẫm trị vì, mang trách nhiệm thống nhất thiên hạ bốn phương, lo lắng cho an nguy ngàn đời của trăm họ. Nay mệnh số Trẫm nơi dương thế không còn kéo dài, tổ tiên đã có lời gọi, mà Thành Vương Hoàn Nhan Viên Hạo nổi tiếng nhân từ đức độ, văn võ hơn người, tài mạo song toàn, xứng đáng kế tụng sự nghiệp Hoàn Nhan tộc, trở thành minh quân làm nên nghiệp lớn! Bố cáo cho toàn dân thiên hạ được biết!"

Hoàn Nhan Viên Hạo cúi đầu nhận chỉ từ Tuyên Lễ Thông sứ, sau mới đứng lên. Lúc này, chính Tuyên Lễ Thông sứ lại cùng toàn bộ quan viên Tông thất dập đầu mười lạy, dõng dạc hô to.

- Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

- Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

- Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

Hoàn Nhan Viên Hạo siết di chiếu trong tay, cuối cùng, qua hai đời chờ đợi, thời khắc này cũng đã tới, bên dưới thập bái vừa xong, liền nói:

- Tiên đế anh minh thần dũng lại băng hà đột ngột, phận làm thần tử, Trẫm vô cùng đau xót. Nay nhận di chiếu trên tay, kế thừa nghiệp lớn tổ tiên vạn cân nặng nề, Trẫm trước linh cữu Tiên đế, không phụ bách tính trăm họ, không phụ thiên hạ Đại Quốc, nối tiếp thái bình thịnh trị, cẩm tú giang sơn!

Hai hàng Sử quan cẩn trọng ghi chép từng lời châu ngọc một tân Đế thốt ra, đám người còn lại tiếp tục dập đầu cung kính:

- Hoàng thượng anh minh!

Hoàn Nhan Viên Hạo đưa tay lên ra hiệu im lặng, tiếp tục:

- Nay, để tỏ lòng hiếu kính, cũng như phù hợp đạo hiếu, tôn sinh mẫu Tuyên Quý phi Tương thị thành Tuyên Thái Hậu! Còn lại Hậu cung Tiên đế toàn bộ, giao cho Lễ bộ và Nội vụ phủ tiếp nhận! Sau khi hạ táng linh cữu, Tiên đế nhập lăng, chọn ngày tốt cử hành đại điển đăng cơ!

Hoàng Đế đăng cơ là đại sự vô cùng lớn, cho nên trong thời gian đại tang Vĩnh Nguyên Đế, Lễ bộ cùng Nội vụ phủ bận rộn gấp đôi, chân vắt lên cổ để chuẩn bị tân Đế lên ngôi. Bởi sau đó, là còn hàng loạt biến chuyển hậu cung, từ chủ tử Vương phủ nhập cung cho đến phi tần Tiên Đế dời đi.

Giữa trưa, Hoàn Nhan Viên Hạo hồi Vĩnh Hưng cung, vừa thấy hắn đi vào, toàn bộ Ngự tiền cung nhân liền hành lễ:

- Chúc mừng Hoàng thượng!

Triệu Tử Đoạn sau bình phong nằm đó, lười nhác không đứng dậy, môi mỏng nhếch lên:

- Cuối cùng thì chủ nhân cũng thành đại nghiệp, liệu thuộc hạ có còn đất dung thân ở Hoàng cung này không?

Hoàn Nhan Viên Hạo ngồi xuống cạnh bên, thong thả rót trà:

- Gọi Trẫm một tiếng Hoàng thượng đi! Ngươi gọi, Trẫm mới thấy thực có ý nghĩa!

Triệu Tử Đoạn bật dậy, một chân quỳ trên đất:

- Nô tài tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

Hoàn Nhan Viên Hạo bật cười, đỡ tay hắn dậy, cửa sổ mở rộng huyết y bay loạn trong không khí, Hoàn Nhan Viên Hạo chợt thấy cảm động:

- Ngươi định bỏ Trẫm mà đi? Đừng làm vậy, không có ngươi, lòng Trẫm chông chênh!

Triệu Tử Đoạn hầu chủ nhân ngồi trên tháp, tuần tự pha trà:

- Hoàng thượng có Tô An bên cạnh, lại sắp có chính cung quản lý cung vụ, nô tài ở đây là thừa!

Hoàn Nhan Viên Hạo ôn nhu ánh mắt, ý tứ:

- Ngươi biết thế nào là một người trên vạn người không?

Triệu Tử Đoạn cau mày suy nghĩ, mãi vẫn không thể hiểu được tính toán của chủ nhân, cuối cùng đành chịu thua:

- Nô tài là hoạn quan, có làm Đại giám Tổng quản cũng chỉ đến Tam phẩm, ý của Hoàng thượng, nô tài thật sự không hiểu!

Hoàn Nhan Viên Hạo kéo Triệu Tử Đoạn ra án thư, tự mình dùng chu sa thảo một đạo thánh chỉ, bạc môi cường điệu:

- Nếu Trẫm có thể nhận vạn tuế, lẽ nào ái khanh không được chín nghìn hay sao?

Triệu Tử Đoạn lẩm nhẩm trong miệng, lời nói thốt ra nhưng tâm thần vẫn không thể tin được:

- Cửu Thiên tuế!

Hoàn Nhan Viên Hạo cười lớn, ngọc tỷ in dấu son lên thánh chỉ nét mực còn tươi mới, Triệu Tử Đoạn sững sờ đứng đó, hồi lâu mới quỳ xuống:

- Hoàng thượng, không được, chuyện này sẽ gây ra hậu họa khó lường!

Hoàn Nhan Viên Hạo cau mày, khụy chân đối diện Triệu Tử Đoạn, cương quyết biểu tình:

- Trẫm nói được thì sẽ làm được! Nếu cả triều đình chống lại khanh, Trẫm liền thị uy trảm thủ toàn bộ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.