*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoàn Nhan Viên Hạo nằm nghiêng trên tháp dài, phượng mâu dài hẹp chăm chú đọc sách, tóc đen tựa gấm phủ xuống hắc bào thêu kim long ngoạm châu tinh mĩ vô song. Vạt áo rộng mở, để lộ lồng ngực rắn chắc cùng cơ bụng điêu khắc không tì không vết. Ngoài cửa sổ, Dạ hợp* nở hoa thơm lừng lan tỏa khắp thư phòng. Vịnh Đan cùng những ngự tiền cung nữ khác quy củ đứng thành hai hàng ngoài rèm ngọc. Thần Long đế tuy là nam tử mỹ mạo đệ nhất Đại Quốc, nhưng thân phận các nàng không thể nào với đến được, dù chỉ là một ánh nhìn.
Hoàn Nhan Viên Hạo gấp sách, làn gió mát mẻ thoang thoảng dễ chịu, băng khối phả hơi lạnh thư thái, như nhớ ra chuyện gì, Hoàn Nhan Viên Hạo cất giọng:
- Uyển Mân!
Vịnh Đan hơi ngẩng mặt rồi nhanh chân đi vào, nàng tinh ý nhìn qua một lượt đồ dùng, phát hiện trà đã nguội, liền mau chóng ra hiệu cung nữ khác. Hoàn Nhan Viên Hạo phất tay, Vịnh Đan tiến đến gần thêm một chút:
- Hoàng thượng sai bảo!
- Sáu năm trước ở Phùng gia Hoàng hậu từng xảy ra chuyện gì?
Vịnh Đan đơ người một lúc, lục lọi lại ký ức, sáu năm trước, khi đó chủ tử nàng mười ba tuổi:
- Bẩm Hoàng thượng, nương nương năm đó bị rơi xuống hồ sen thập tử nhất sinh, hôn mê nhiều ngày mới tỉnh lại!
Hoàn Nhan Viên Hạo cau mày, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-mac-tan-thiem-dai-mac-huong/2217565/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.