Chương trước
Chương sau
Tô An đứng bên ngoài thư phòng, chỉ nghe được tiếng tách trà vỡ toang chát chúa, hiếm khi có Triệu Ngự tướng ở đây mà Hoàng thượng lại giận dữ đến độ này.

- Chuẩn bị ngự giá đến Khôn Điện!

Tô An nhìn long nhan phát hỏa trong lòng kinh sợ không thôi, Hoàng thượng tự xưng một tiếng thiên tử nhưng chung quy vẫn là người thường, hắn chỉ lo người giận chó đánh mèo trút giận lên đầu hắn. Kiệu đi chậm rãi, Tân Hoàng thành không có nhiều cung điện như Cấm Thành, nhưng vốn là nơi nghỉ mát, các cung cách nhau rất xa, hoa viên vô số, Hoàng đế ngụ ở đây cũng ít khi đi bộ. Tô An chậm rãi theo bên chân bên sườn kiệu, lại nghe u lãnh nam tử giọng nói phát ra.

- Chuyện của Thái hậu, ngươi biết hay là không biết?

Tô An hấp háy mắt, xem ra Hoàng thượng đúng là bực dọc với mẫu hậu mình, có điều, giữa hai cung có nghi kị, tốt nhất hắn vẫn nên tránh qua một bên:

- Hoàng thượng, nô tài ba tháng gần đây bận rộn nhiều chuyện, chưa được hầu hạ Thái hậu nương nương ngày nào!

Sau rèm vàng sậm có tiếng thở dài, Tô An liếc mắt để kiệu phu đi nhanh hơn, thoáng chốc đã dừng lại trước Khôn Điện.

Hoàn Nhan Viên Hạo trực tiếp vào trong, hắc bào thêu hoàng long ngoạm châu nổi bần bật khí thế bức người, hắn không kịp để cung nhân bẩm báo, một đường đến đại sảnh. Tuyên Thái hậu tin tức linh thông không kém, Hoàn Nhan Viên Hạo vừa qua khỏi rèm, đã thấy cung nhân hai bên quỳ xuống tiếp đón.

Hồng Tố bê trà cụ đặt lên bàn, Hoàn Nhan Viên Hạo hơi nhếch môi:

- Xem ra Trẫm làm gì cũng không thoát được mắt mẫu hậu, kiệu chưa đến Khôn Điện, nước nóng đã sôi!

Tuyên Thái hậu không rõ hỉ nộ, chuyên tâm pha trà:

- Hoàng thượng giữa trưa đến đây, ai gia thật lấy làm lạ! Hoàng hậu mới sinh ba ngày, Hoàng thượng phải nên gần gũi Đại Hoàng tử một chút!

Hoàn Nhan Viên Hạo cau mày sửa lại:

- Là Đại Thân Vương!

Tuyên Thái hậu đẩy ly trà vừa pha xong đến trước mặt Thần Long đế, mắt ánh lên tia cương nghị:

- Hoàng tử dưới mười hai tuổi không được ban Vương tước!

-Mẫu hậu hà tất cùng một đứa trẻ không sống được bao lâu mà khắc nghiệt?

Tuyên Thái hậu khựng bàn tay lại, mặc kệ nước sôi bỏng rát trong ly, Thần Long đế đến đây rốt cuộc vì chuyện này, nhưng mà, tiểu hài tử kia sinh tử rõ ràng cùng bà không liên hệ:

- Ý của Hoàng thượng, ai gia không hiểu!

Hoàn Nhan Viên Hạo nhàn nhạt cười:

- Trong tổ yến Hỷ nhi dùng có chứa Ô Đầu hoa, người còn muốn nói gì nữa? Mẫu hậu có thể không thích Gia Hỷ, thậm chí ghét bỏ nàng cũng chẳng sao, nhưng đứa trẻ vốn không có tội, huống hồ đó còn là thân sinh nhi tử của Trẫm, là hoàng tôn của người?

Tuyên Thái hậu mắt long lên giận giữ, sẵng giọng:

- Đủ rồi! Hoàng thượng đang vấn tội ai gia? Là Phùng thị ám chỉ với Hoàng thượng ai gia gây ra chuyện này?

Hoàn Nhan Viên Hạo gằn từng tiếng một, giọng nói u lệ kinh hồn:

- Không can hệ đến nàng! Trẫm tự mình điều tra. Yến của Dung phi, người nấu là Uyển Quý nhân, trúng độc lại là Hoàng hậu, cả ba nữ nhân này đều nhận được ân sủng nhiều nhất thời gian qua, một mũi tên trúng quá nhiều đích, kẻ còn lại được lợi không phải Vinh Quý phi hay sao?

Tuyên Thái hậu trong lòng thất vọng vô cùng, hài tử bà bao nhiêu năm tính toán bảo vệ, nuôi nấng chăm sóc, cuối cùng lại nghi kị chính bà.

- Hoàng thượng, ai gia không nghĩ có một ngày, người đối xử với ai gia như thế! Đúng là Ô đầu hoa này cả Hoàng cung chỉ một mình ai gia có, nhưng không thể vì thế liền vu khống ai gia!

Hoàn Nhan Viên Hạo khẽ lắc đầu:

- Hoàng nhi có thể làm gì được người, hoàng nhi chính là không muốn hậu cung rơi vào cảnh tranh chấp miên miên như tiên đế! Mẫu hậu cũng từng mất con, phải hiểu cho nàng, nàng vốn không có tội gì cả!

Tuyên Thái hậu phất tay áo dài rộng thêu chữ "Thọ", mắt cau lại:

- Không phải Đại Hoàng tử vẫn khỏe mạnh ra đời đấy sao?

Cùng lúc này, Tô An gấp gáp đi vào, hắn vội vàng thi lễ, lời nói có chút rối loạn:

- Hoàng thượng, Vĩnh Lạc cung báo tin, Đại Hoàng tử đã mất!

Tuyên Thái hậu đứng bật lên, Hoàn Nhan Viên Hạo lời nói tỏa ra tàn độc khí lạnh:

- Mẫu hậu, người không đến Vĩnh Lạc cung lúc này thì hơn!

Ông trời đúng thật trêu ngươi người khác, hắn đã làm đủ mọi cách có thể, nhưng chẳng giữ được đứa trẻ này, chỉ cần qua được ngày hôm nay hài tử đã có thể sống. Hoàn Nhan Viên Hạo nghe chua cay dâng lên xót đau lồng ngực, khi hắn vào tới tẩm phòng, cảnh tượng bên trong còn bi thống hơn vạn lần.

Gia Hỷ ngồi trên giường, tóc nàng xõa tung, hai tay vẫn ôm hài tử sơ sinh lạnh ngắt trong bọc gấm, nàng mặc phượng bào nhưng lại giống như một con chim nhỏ yếu ớt gãy cánh, nàng không sinh khí, mắt mờ đục, môi bị cắn nát rướm máu, nước mắt như cạn khô không còn chảy ra được.

Gia Hỷ nhìn luồng sáng chói mắt nơi Hoàn Nhan Viên Hạo bước vào, nàng lùi lại góc giường, thân thể bé nhỏ vô lực:

- Đừng bắt hài tử của thần thiếp đi, đừng đem hài tử đi, nó còn bé bỏng, sẽ không xa thần thiếp được!

Hoàn Nhan Viên Hạo chẳng thể nói nên lời, hắn ôm nàng vào lòng, chỉ có thế, thân thể nàng lạnh toát, mặc kệ lò than đang cháy nóng trong phòng.

- Ta ở bên nàng!

Gia Hỷ buông xuôi phòng vệ, đột ngột khóc nấc lên:

- Là thần thiếp, là thần thiếp khiến hài tử mất mạng! Là Gia Hảo, chắc chắn là muội ấy đòi lại đứa trẻ! Đây là quả báo của thần thiếp mà!

Hoàn Nhan Viên Hạo nghe tim mình siết lại, khi đó nàng đã tin hắn tử chiến sa trường mới làm ra loại chuyện kia, nàng rốt cuộc vẫn chỉ là trả ơn hắn, vẫn là không có tình yêu. Hắn ép buộc nàng rồi hoài nên đứa trẻ này, cuối cùng chính hắn lại không có đủ năng lực bảo vệ mẫu tử nàng. Gia Hỷ uống chén tổ yến đó trước mặt hắn, nàng trúng độc dưới mắt hắn. Hắn, lại bất lực nhìn nàng đau khổ. Hoàn Nhan Viên Hạo gỡ thi thể hài tử ra khỏi tay nàng giao cho Tô An, lại chậm rãi nói:

- Tổ chức tang lễ theo phân vị Nhất đẳng Thân Vương! Gọi là Thương Vương đi!

Tô An tuân mệnh vừa đưa được Thương Vương ra khỏi Vĩnh Lạc cung thì Hoàng hậu bất ngờ ngũ quan nhỏ máu mà ngất đi. Thần Long Đế cũng miễn triều chín ngày để các quan lại viếng tang chiêm bái. Kết thúc sự vụ Thương Vương bạo bệnh, hậu cung cũng không xảy ra trừng phạt gì ghê gớm, chỉ có Uyển Quý nhân cùng Dung phi đều bị cấm túc ba tháng.

Cát Linh hiên.

Tương Thường tại chậm rãi may một chiếc yếm dãi nhỏ xíu màu đỏ, lại chọn thêu họa tiết mây vàng. Thượng Quan Đáp ứng ngồi cạnh nàng ta, mắt hướng đến phần bụng đang bằng phẳng:

- Tỉ tỉ đã mang thai vậy mà vẫn chưa được tấn vị!

Tương Thường tại cắt đứt sợi chỉ, dịu dàng nụ cười:

- Hoàng hậu nương nương vừa mất hài tử, ta cũng đâu thể nào vui vẻ được! Chuyện tấn vị trước sau đều phải làm, không vội!

Thượng Quan Đáp ứng khéo léo che giấu biểu cảm, trong lòng ngân ngân vị đắng. Tương Thường tại coi như may mắn quá mức đi, Hoàng thượng qua loa lâm hạnh một lần, nàng ta cứ thế hoài long chủng. Thượng Quan Đáp ứng ngồi thêm mấy khắc thì cáo từ ra về. Tương Thường tại tiễn chân ra đến tận cửa, vừa quay vào trong đã nghe Sa Nhi cung nữ bẩm báo.

- Tiểu chủ, Hoàng thượng vừa hạ lệnh lục cung, nói rằng Thái hậu nương nương đau buồn khi biết Thương Vương vong mệnh, bãi miễn thỉnh an!

Tương Thường tại hờ hững cong môi, nàng nhìn hộ giáp bằng bạc đơn giản trên ngón út, mắt long lanh trong ánh chiều tà:

- Cô mẫu thật khiến người khác khó hiểu a! Đến ta đây là chất nữ còn chưa có chút lưu tình, làm sao thương tiếc hài tử từ bụng Phùng thị chui ra cơ chứ!

Sa Nhi khụy chân thi lễ, nỗi lo hiện rõ trên mặt:

- Tiểu chủ, số Ô đầu hoa đó giờ phải làm sao? Uyển Quý nhân...

- Uyển Quý nhân với ta chính là không can hệ, nếu Hoàng thượng biết được nàng ta từng giúp nhà ấm trồng Ô đầu hoa cho Thái hậu, nàng ta liền mất mạng! Kể cũng thật trùng hợp, Phùng Vịnh Đan đó lại có biệt tài trồng cây đến cung nhân nhà ấm cũng phải thán phục!

Sa Nhi thêm xong than bạc vào lò liền lui ra ngoài, chuyện này nàng rõ ràng hơn ai hết. Uyển Quý nhân đích thực là muốn dùng tổ yến chứa Ô đầu hoa nhất tiễn hạ song điêu Vinh Quý phi và Dung phi, Vinh Quý phi là người của Thái hậu, muốn có Ô đầu hoa vô cùng đơn giản, còn tổ yến kia từ Dung phi đưa đến. Hoàng thượng không thể khiến Thái hậu mất mặt, cho nên liền trừng phạt cả hai. Uyển Quý nhân lên kế hoạch tự mình sẽ thử thức ăn trước mà trúng độc trở thành nạn nhân, độc dược do Thúy Túc hạ, hiển nhiên sẽ không đủ để người bình thường chết, nhưng lại gây nguy hiểm cho thai phụ.

Cái sai ở đây chính là Uyển Quý nhân không biết được Tương Thường tại đã hoài thai lại còn vô tình trông thấy Uyển Quý nhân lén lút lấy Ô đầu hoa từ nhà ấm. Uyển Quý nhân trước là cung nữ, cùng hạ nhân trong cung hiển nhiên thân cận. Sa Nhi nàng nhận lệnh của Tương Thường tại trộm lấy Ô đầu hoa từ tay Thúy Túc trước khi nàng ta kịp hạ độc.

Sa Nhi vừa đi vừa mải miết suy nghĩ, nào ngờ đến khúc rẽ hành lang, nàng bị một bao tải đen trùm lên đầu, chưa kịp hốt hoảng đã thấy nhói đau ở gáy, sau cùng tất cả chỉ còn một mảng tối đen.

Thúy Túc lê lết bao tải vào trong, đi cùng nàng bất ngờ thay lại là Lương Quý - Tổng quản Vĩnh Lạc cung. Vịnh Đan bị cấm túc ngồi một mình trong thiên viện, nàng hơ hơ tay lên lò than, ánh mắt thâm thúy nhìn xuống:

- Khá lắm, hay lắm! Có thể khiến ta tốn bao nhiêu công sức, xem ra cung nữ này không tầm thường chút nào!

Lương Quý nhận bạc từ Thúy Túc, lại nhìn Uyển Quý nhân mà nịnh nọt:

- Tiểu chủ, chỉ cần không gây hại đến Hoàng hậu nương nương, nô tài liền không tiếc công sức!

Vịnh Đan dịu ngọt mỉm cười, lại nhét thêm một hồng bao:

- Vịnh Đan chỉ là một Quý nhân nhỏ bé, Lương Quý Tổng quản chịu bỏ chút thời gian, Vịnh Đan này cảm kích không hết!

Lương Quý xoay túi bạc trong tay ra về, Thúy Túc chun mũi nhìn theo, Vịnh Đan khinh bỉ nhếch môi, chớp mắt đã thay đổi thái độ:

- Thật không rõ Hoàng hậu nghĩ gì mà để một tên nghiện cờ bạc làm Tổng quản, hắn ta rồi sẽ có một ngày trộm cả phượng ấn đi đặt cược!

Thúy Túc đá đá vào bao tải, trầm giọng:

- Tiểu chủ, người tính sao?

Vịnh Đan xoa xoa thái dương, chậm rãi tiếp lời:

- Muội thuật lại sự việc hôm đó một lần nữa đi!

Thúy Túc tuần tự suy nghĩ cố nhớ rõ ràng từng tình tiết:

- Sau khi hầm xong tổ yến thì muội không tìm ra bọc Ô đầu hoa nữa, sợ trễ giờ thỉnh an Thái hậu, muội liền đem tổ yến không bị hạ dược đến...

Vịnh Đan lắng nghe chăm chú:

- Cho nên muội mới ra hiệu ta không cần kiểm độc giúp Hoàng hậu!

- Dạ đúng! Chỉ là trên đường đi muội đụng phải Sa Nhi, cùng nàng ta đi suốt đoạn hành lang từ nhà bếp Tịch Đình hiên đến chính điện Vĩnh Lạc cung! Cuối cùng Hoàng hậu nương nương lại trúng độc...

Vịnh Đan nâng gót hài cao đi xuống, đoán chừng người trong bao tải cũng đã tỉnh:

- Cách đơn giản nhất để giải thích chính là Sa Nhi lấy trộm độc từ muội, lại bí mật hạ độc trên đường đi! Quanh quẩn một vòng vẫn là độc bị hạ, chỉ là chúng ta đều bị nàng ta qua mặt!

Vịnh Đan mắt đẹp lóe sáng, cũng không lưu tình rút kéo trong rổ thêu đâm nhiều nhát vào bao tải, máu loang lổ đỏ dần, người bên trong cựa quậy một chút rồi ngừng hẳn. Thúy Túc sợ hãi lùi lại, rất lâu sau mới định thần, nàng ta mở dây buộc, phát hiện Sa Nhi đã chết.

Vịnh Đan lạnh lùng lau tay, quay vào trong:

- Đã tối thế này chắc chắn không ai hay biết, đành phải làm phiền Lương Quý một lần nữa, bảo hắn, ta có mấy thứ đồ dơ bẩn cần phải dọn dẹp!

Thúy Túc run run nhìn theo chân chủ tử, đây là chủ tử nàng trả thù Thương Vương hộ Hoàng hậu, hay là cảnh cáo Tương Thường tại. Thúy Túc lau dọn vết máu dây trên sàn gạch, rồi lại ba chân bốn cẳng đi tìm Lương Quý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.