- Song thai?
Gia Hỷ hạnh mâu linh lung có chút không tin được, chầm chầm nhìn vào Phùng Dư:
- Ngũ gia...là sự thật?
Phùng Dư gật đầu khẳng định, xếp lại bạch lăng đặt vào hòm thuốc:
- Đúng là song thai, nương nương cần phải tĩnh dưỡng nhiều hơn, thai tự càng lớn càng nặng nề!
Phùng Việt lon ton chạy đến, áp tai vào bụng Gia Hỷ, môi bĩu lên dỗi hờn:
- Mẫu hậu có đệ đệ, mẫu hậu không thương hoàng nhi nữa!
Gia Hỷ âu yếm xoa xoa mái tóc hài tử, cười dịu dàng:
- Là ai nói với con?
Phùng Việt vẫn không hết giận, chỉ tay vào Đạm Ngọc, Gia Hỷ hơi cau mày, chỉ thấy Đạm Ngọc đứng sau rèm trốn tránh:
- Mẫu hậu yêu tất cả, con gần gũi mẫu hậu có thương mẫu hậu không?
Phùng Việt ngây thơ gật đầu:
- Dạ có!
- Mẫu hậu gần Việt nhi cũng thương Việt nhi như vậy! Sau này đệ đệ cũng sẽ thương Việt nhi, nên Việt nhi cũng thương đệ đệ được không?
Phùng Việt lại ôm lấy Gia Hỷ hôn hít, nàng đỡ lấy Phùng Việt ngồi bên cạnh, vuốt ve mái tóc hài tử mềm mượt. Ngoài cửa Đạm Ngọc lúc này mới đi vào:
- Nương nương, có Dung phi cầu kiến!
Gia Hỷ mày liễu cau lại, nàng cài thêm trâm lên tóc rồi chậm rãi ra chính điện. Dung phi xiêm áo màu hải đường thêu họa tiết bạch vân thanh lệ, vừa thấy Gia Hỷ nàng đã tiến lên hành lễ. Lần trước Bối Lan gặp nạn, Dung phi là người cử hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-mac-tan-thiem-dai-mac-huong/2217524/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.