Hừ, hừ,…ta càng nghĩ càng tức. Sao ta lại tự rước họa vào thân thế này, chết luôn một lần có phải tốt hơn không? Dày vò thế này, sống không bằng chết quả thật khiến con người muốn điên lên. Phải, ta phát điên mất thôi.
- AAAAAAAAA…..
- AAAAAAAAA…
Phạch phạch…Chim chóc xung quanh hốt hoảng bay tán loạn. Tiểu Mai đâng rót trà đánh rơi ấm, Tiểu Cúc đang ăn bánh lập tức nghẹn, A Nhất vẫn chưa tỉnh liền mở to mắt. Cả Tướng phủ tức thì thành ổ kiến bị ủng nước, tất cả mọi người chạy xô đến Thiết Hàn viện, nơi ở của tam thiếu gia Trương Hàn Lãm.
Tiểu Mai khẩn trương đập cửa bên ngoài:
- Thiếu gia! Thiếu gia! Người làm sao vậy? Người mau mở của cho nô tỳ vào? Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Thiếu gia có ổn không? Thiếu gia! Thiếu gia…..
- CẤM CÁC NGƯƠI VÀO! Ở hết bên ngoài cho ta! Tuyệt đối giữ yên tĩnh, cấm mọi âm thanh. Các ngươi vào, ta liền tầu hỏa nhập ma. Đây là lệnh, ai vi phạm. TA GIẾT…..
- Dạ dạ, thiếu gia, chúng nô tỳ giữ yên tĩnh. Thiếu gia có sao không ạ?
- YÊN LẶNG!
Hừ, hừ….
Nhìn nơi này thật ngứa mắt. Ta toan lấy lọ hoa trên giá. Phải đập. À, từ từ, đây là lọ gốm 300 lượng vàng. Hừ, lấy cái khác. Thỏi mực đen sì, thật đáng ghét. Nhưng khoan, mực thỏi Lương Vân, chất lượng cực tốt, loại cực phẩm, trong thiên hạ chỉ giới hạn 100 thỏi, tạm thời tha cho. Thanh kiếm kia trông thật ngứa mắt, phải hủy. À, bảo kiếm Vân Lam, cực phẩm trong cực phẩm do đệ nhất thợ rèn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-lam-ki/2962020/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.