Mĩ thiếu niên ngồi yên vị yên xe ngựa, đăm chiêu. Hắn biết tiểu Hàn là nữ, đã biết ngay từ đầu rồi. Hắn biết nàng từ lúc mới ra đời, tiểu oa nhicó số phận bất hạnh đó.
Nhớ lại năm đó, lúc hắn nới 10 tuổi,nàng 4 tuổi. Ngoại tôn nàng bất ngờ chạy đến Lục gia, trên tay ôm mộtđứa bé vết thương chồng chất đã hôn mê bất tỉnh. Gia gia hắn phải mất 1ngày 1 đêm mới có thể kéo mạng nàng từ quỷ môn quan trở về. Hắn lúc đó y thuật cũng khá, phụ gia gia chăm sóc nàng. Nhìn tiểu oa nhi nhăn mặtchịu đau đớn, hắn tỏ ra đồng cảm. Lúc thay thuốc rách da cũng không dámkêu to, chỉ cắn chặt môi rên khe khẽ trong cổ họng, hắn khâm phục. Mộtđứa bé 4 tuổi thế nào mà có thể được như vậy, ra sức chịu đứng đau đớnmà không kêu cha gọi mẹ như bình thường. Hắn thấy lạ. Một lần uống xongthuốc, mặt Hàn Lãm nhăn thành một đoàn tỏ vẻ cực kì căm ghét, hắn bậtcười hỏi:
- Hàn Lãm, thấy thuốc đắng sao không kêu?
- Thuốc đắng giã tật, chê thuốc đắng không uống không phải là anh hùng.
Anh hùng sao? Tiểu cô nường này định làm anh hùng? Vả lại, cái tên Hàn Lãm thật không phù hợp.
- Lúc thay băng đau lắm, sao không khóc?
- Phụ thân nói nam nhi đại trượng phu không được rơi lệ. Ta là nam nhi, dĩ nhiên không được khóc rồi.
Cái gì? nam nhi? Nha đầu này nói cái gì vậy? Không ổn, phải đi hỏi gia gia.
Sau đó, hắn đã nhiều lần chứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-lam-ki/2962015/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.