Dương Hạ rất dính người, Thẩm Yến trước đây cũng rất dính người.
Vì vậy tôi còn rất hợp với cái kiểu dính lấy nhau như sam của cậu, chúng tôi giống hết thảy các cặp tình nhân khác, ăn cơm tán gẫu xem phim, có lúc cậu sẽ đến phòng vẽ, dùng ánh mắt sùng bái nhìn tôi, nói sau này cậu cũng phải giống như tôi.
Chúng tôi đi ra khỏi phòng vẽ tranh, tôi dẫn cậu đi đến quán cơm gần đó ăn cơm. Đánh giá trên internet về quán cơm này không sai chút nào, khoảng giờ này người rất đông, tôi và cậu chờ bên ngoài một lúc lâu mới được xếp chỗ. Tôi không biết cậu thích ăn gì, bèn để cậu chọn, cậu chọn vài món, tôi lại chọn thêm vài món.
Lúc ăn cơm, Dương Hạ nói với tôi dự định của cậu sau khi tốt nghiệp. Tôi ăn một miếng rau muống, lắng nghe cậu nói. Tôi không thường bày tỏ quan điểm với người khác, lúc cậu nói những chuyện thế này, tôi sẽ chỉ gật đầu thể hiện mình đang nghe.
Cậu hỏi tôi, "Anh, lúc anh bằng tuổi em, anh có từng do dự hoang mang không?"
Tôi ngẩn người, đặt đũa xuống cạnh bát, nói, "Đã từng."
"Vậy anh làm sao mà qua được?"
Tôi ngập ngừng nói: "Có người bên cạnh, cứ thế vượt qua thôi."
Tôi nâng mí mắt nhìn Dương Hạ, cậu nhìn chằm chằm tôi, hỏi: "Là người anh yêu sao?"
Tôi nói với cậu, "Là người yêu anh."
Dương Hạ hỏi, "Vậy anh yêu em không?"
Tôi không trả lời, bầu không khí giữa chúng tôi chợt yên tĩnh lại.
Ra khỏi quán ăn, gió đêm thổi đến mặt. Tôi nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-khong-xung/184893/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.