Tôi cũng không thường mơ thấy anh, lúc công việc bận rộn, buổi tối ngủ rất say, hoặc là sau khi uống thuốc ngủ, tôi sẽ không thấy anh nữa.
Một tháng hai tháng ba tháng... Một năm sau đó, tôi từ mỗi cuối tuần đều mơ thấy anh, tần suất giảm xuống một tháng mới có thể thấy anh một lần. Có lúc thấy chúng tôi đang nói chuyện, có đôi khi là đi du lịch, tôi nhớ có một lần anh nói với tôi, Ôn Gia, em buông được chưa?
Tôi nói, chưa được, em vẫn nhớ anh.
Anh lắc đầu, đưa tay về phía tôi. Anh ngồi trên một chiếc ghế sô pha màu xanh lam, tôi nhớ nhà chúng tôi không có cái ghế sô pha màu xanh lam nào cả. Tôi đi đến trước mặt anh, quỳ xuống đất, ngả đầu lên đầu gối anh dụi dụi, tôi nói, Thẩm Yến, anh dẫn em đi đi.
Anh không nói gì, tay đặt lên đỉnh đầu tôi, thở dài một hơi.
Sau đó, tôi không thấy anh nữa.
Tôi đi mua một cái sô pha màu xanh lam đặt trong nhà, nằm lên đó.
Cửa sổ đóng chặt, tôi mua rất nhiều băng dính, bịt kín hết các khe hở trong phòng. Than đá trong chậu đang cháy, phòng từ từ bí hơi, tôi thấy rất nóng, hơi thở bị tắc trong phổi. Tôi ho khan một tiếng, tóm chặt vai mình, mạnh mẽ đẩy mình nằm xuống sô pha.
Hình như tôi lại mơ thấy anh, anh nói với tôi, Ôn Gia, chúng ta kết hôn đi.
"Ôn Gia... Triệu Ôn Gia... Em mở cửa ra cho tôi."
Cửa đột nhiên bị đập ầm ĩ, ngoài cửa có người đang gọi, tôi nghe được giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-khong-xung/1499790/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.