Chương trước
Chương sau
Edit: 笑顔Egao.
Phần lớn thời gian Thẩm Đình đều rất dễ dụ, Cố Triều Ngạn tốt tính ngồi xuống cùng cậu chơi trò chơi tự phát minh vài trận, cố tình thua, giả bộ chán nản, tốt nhất là buồn bã oán giận ra tiếng, cậu lập tức có thể xóa bỏ ân oán trước đó, bò qua chia sẻ chiến lợi phẩm với Cố Triều Ngạn, an ủi nói anh đừng buồn, em chia cho anh một nửa, coi như anh cũng thắng có được hay không?
Cố Triều Ngạn biết dùng chiêu này có hơi đê tiện, nhưng dùng để lừa trẻ con cũng không khiến hắn có cảm giác tội lỗi, hắn hưởng thụ khoảnh khắc Thẩm Đình vắt óc dùng hết khả năng của mình ôn nhu an ủi hắn, khiến hắn sinh ra ảo giác Thẩm Đình cũng trầm luân trong thứ tình cảm giống như mình.
Trẻ con có bệnh hay quên, mới vừa nãy lông mi còn dính đầy nước mắt, đáng thương đến mức đau lòng, Cố Triều Ngạn chơi daaycungf cậu hơn một giờ đồng hồ, hai đôi tay vòng tới vòng lui trên dây, mỗi lần kéo căng lại đổi hình dạng, Cố Triều Ngạn không có cách nào hiểu được lạc thú của trò chơi này, nhưng thấy Thẩm Đình vắt óc nghĩ cách để căng dây từ tay hắn thành một hình mới, hắn liền nuốt lời muốn nói vào trong bụng, không dám nói một câu.
Trong lúc cả hai cùng chơi, trò chơi là do Thẩm Đình chọn, lúc nào chơi xong cũng là do cậu quyết định, cậu một khi đã không muốn chơi, ngáp một cái, ôm thỏ bông của mình bò lên giường, mở miệng nói chúc ngủ ngon với Cố Triều Ngạn, hai mắt ướt nhẹp, nhìn qua là biết đã buồn ngủ lắm rồi.
Bên ngoài trời vẫn còn sáng, cơm tối còn chưa đến giờ, giờ ăn trưa cũng qua mất, cảm giác như muốn ngủ đến lúc nào cũng được.
Cố Triều Ngạn chọt chọt đầu giường, Thẩm Đình sau khi chui vào chăn liền biến thành một đống phồng lên trên giường, nhìn như một cái ổ nhỏ ấm áp, khiến lòng người rất an tâm.
Hắn bước lên phía trước giúp Thẩm Đình nhét góc chăn, biết cậu ngủ rất hỗn đã cố ý thay size lớn hơn, đảm bảo cậu có lăn lộn đấm đá thế nào chăn cũng không rớt ra khỏi giường.
“Ca ca, đi ngủ…”
Cơn buồn ngủ của Thẩm Đình tới rất nhanh, dính lên gối liền lơ mơ, đến giờ phút này đã biến thành ý thức không rõ.
“Anh không ngủ,” Cố Triều Ngạn sờ sờ mặt cậu, vuổ dọc theo lông mày của cậu nhẹ giọng nói: “Anh còn phải làm việc.”
“Vậy à… Ngủ ngon…”
Thẩm Đình chu môi, quai hàm phồng lên trong vô thức, đòi hắn hôn chúc ngủ ngon.
“Đây là đi ngủ trưa, không nên nói chúc ngủ ngon.”
Cố Triều Ngạn hạ một nụ hôn lên mặt cậu, ôn nhu nói: “Ngủ đi, nhưng không được ngủ quá lâu, đến lúc gọi em rời giường em nhất định phải dậy.”
Thẩm Đình kéo chăn vây kín cổ, không cẩn thận nắm phải ngón tay trỏ của hắn, dứt khoác cầm trong tay nâng lên sát môi, nhỏ giọng lầm bầm: “Nhớ để phần cơm tối, em nhất định dậy ăn…”
“Chỉ nhớ mỗi ăn thôi? Không để phần cho em đâu, đồ ngốc nghếch.”
Trong đầu Cố Triều Ngạn nóng lên, một người đàn ông ba mươi tuổi còn bị một đứa trẻ nắm mũi dắt đi, muốn giận cũng không giận nổi, hiện tại tâm trạng của em ấy so với mình còn quan trọng hơn, chỉ cần nhìn thấy em ấy vui vẻ, bản thân mình ngày hôm ấy dù có giận đến mức nào cũng có thể nguôi.
Thở dài, nuốt xuống câu nói nhà sắp có khách,: “Tỉnh dậy sẽ nói cho em biết.”
Cố Triều Ngạn chậm rãi rút tay ra, lại nói thêm một câu với đứa trẻ đang ngủ say: “Ngủ đi.”
Thẩm Đình ngủ rất ngon.
___
Cố Triều Ngạn nghỉ ngơi một lát, không ngờ khách lại tới sớm.
Hơn sáu giờ chiều, dì Ngô đang chuẩn bị cơm tối, Thiện Cầm đứng noài cửa nhập mật mã, đi thẳng vào nhà, không hề chuyển hướng đi thẳng lên lầu hai.
Cố Triều Ngạn ngồi trong thư phòng một lát, mí mắt díp lại mới dự định quay về phòng chợp mắt một lát, mới vừa mở cửa liền tình cờ thấy Thiện Cầm đi ra từ phòng của hắn.
Tính ra cũng đã hơn nửa năm không gặp, Cố Triều Ngạn gọi một tiếng mẹ, Thiện Cầm ôn hòa gật đầu, không lên tiếng, coi như đáp lại.
Bà hết năm nay liền đầy năm mươi ba tuổi, tuổi này đối với Cố Triều Ngạn mà nói cũng không coi là quá lớn, bà bảo dưỡng rất tốt, tư tưởng cũng thoải mái, chỉ coi dấu vết năm tháng lưu lại trên cơ thể là một món quà của thời gian, cả người nhìn qua rất hiền lành thân thiện.
Có thể là do chịu ảnh hưởng của cảnh vật xung quanh, hai năm qua Thiện Cẩm cũng bắt đầu thỉnh thoảng nhắc mình già rồi, tâm nguyện duy nhất chính là chờ mong Cố Triều Ngạn lập gia đình. Còn nói các chị em bạn bè của bà đều đã có cháu chắt gọi bà nội, mỗi đứa đều như kim đồng ngọc nữ, gọi một tiếng đều khiến mình cảm giác có thể sống thêm mấy năm.
Cố Triều Ngạn vừa nghe lời này liền cười, nói tính hướng của con đâu phải ngài không biết, cho dù có tìm được người cũng không thể sinh con.
Không sinh thì không sinh, Thiện Cầm cũng không phải người không biết rõ phải trái, con trai từ trong bụng bà chui ra, cũng chỉ có như vậy một đứa con, lại thích đàn ông, chẳng lẽ bà còn phải đè ra đánh chết mới được?
Con không sinh con mẹ cũng không trách con, nhưng nếu có đối tượng yêu đương cũng không cho phép gạt mẹ, tốt xấu mang đến cho mẹ nhìn, tốt xấu gì mẹ cũng là người từng trải, lời của Thiện Cầm là như vậy.
Chuyện những năm trước đó không tính, Cố Triều Ngạn cũng từng giải thích với bà, cũng chỉ là chuyện anh tình tôi nguyện, nói là đối tượng yêu đương lại hơi quá, thế giới bên ngoài phồn hoa mê hoặc đầy rẫy, không thiếu người đẹp trai hơn hắn có tiền hơn hắn, nếu hắn nhất thời hứng khởi gọi người ta là “đối tượng yêu đương” cũng chưa chắc người ta đã muốn.
Nếu không phải từng người sau khi chia tay đều được hắn cho một lượng lớn phí bồi thường, đến lúc đó còn không biết đám người kia sẽ còn dùng ánh mắt gì nhìn hắn đâu.
Thiện Cầm mặc kệ hắn giải thích dong dài, chỉ hỏi hắn một chuyện, người đang ngủ trong phòng hắn có thể coi là đối tượng sao?
Cố Triều Ngạn ăn quả đắng, miệng nghẹn chát đáp: “Vẫn chưa tính là đối tượng…”
“Chưa tính là thế nào?”
“Em ấy còn chưa hiểu.”
“Ồ,” Thiện Cẩm đã hiểu: “Vị này không phải là anh tình tôi nguyện, con đã yêu rồi.”
Cố Triều Ngạn không coi là chuyện to tát, nhún nhún vai biểu thị cũng chỉ đến như vậy: “Nào có nghiêm trọng đến mức như mẹ nói, cái gì mà yêu với không yêu, chỉ là nhìn em ấy đáng thương thôi.”
“Mẹ thấy, đúng là thật đáng thương,” trong lời nói tràn đầy thâm ý.
Trong phòng rất ấm áp, Thiện Cầm cởi khăn choàng vai, cảm thấy hơi khát nước, xoay người xuống lầu rót nước uống, Cố Triều Ngạn đi theo sau, muốn nghe bà nói nốt câu nói dang dở.
“Là tổn thương về trí lực vĩnh viễn sao?”
Cố Triều Ngạn trầm mặc, không tình nguyện thừa nhận: “Nghe nói là như vậy, nhưng vẫn chưa… xác định được.”
“Tại sao không đi khám chuyên gia?”
Thiện Cầm uống xong nước, vuốt ve mép cốc, sau khi vuốt nhiều nhần, ánh mắt bỗng trở nên nhạy bén.
“Con đây là đang nuôi nhốt người ta?”
Cố Triều Ngạn nhăn mày, không đợi hắn giải thích, Thiện Cầm lại hỏi hắn: “Tại sao vậy?”
“Đứa bé kia nhìn qua rất thông minh, thật đáng tiếc.”
“Là chưa xác định, hay là không dám xác định?”
Các câu hỏi tầng tầng lớp lớp chồng lên người Cố Triều Ngạn, xé nát bộ mặt giả nhân giả nghĩa của hắn, tựa như lớp da đầy máu bên trong mới là khuôn mặt thật.
Cổ họng Cố Triều Ngạn trở lên lạnh lẽo, một chữ không không nói nên lời.
Đúng vậy, tại sao ngay từ đầu hắn không đưa Thẩm Đình đi khám não bộ lấy bệnh án chính xác?
Tại sao lại dễ dàng nhận định em ấy là kẻ ngốc, từ nay về sau vẫn ngu ngốc như vậy, không có sự giúp đỡ của mình sẽ khó mà sống tiếp?
Còn không phải bởi vì…
Còn không phải vì ánh mắt khi đó…
Nếu như nhiều năm trước, ánh mắt Thẩm Đình nhìn hắn không phải là ghét bỏ, không phải là sợ hãi thì tốt biết bao.
Như vậy hắn cũng không phải lo lắng tương lai sẽ có một ngày em ấy rời xa bản thân mình.
“Mẹ đến đây một chuyến… rốt cuộc là vì ——”
“Không phải như con nghĩ đâu, con trai.”
Thiện Cầm nhắm lại hai mắt lắc đầu một cái: “Tưởng mẹ đến chia rẽ các con? Mẹ sẽ không làm mấy chuyện đó.”
“Chỉ là chiều nay mẹ mơ thấy ác mộng, nhớ ra lần gần nhất mơ thấy ác mộng đó là khi mẹ đang lo lắng nghi ngờ.”
“Khi đó, để che giấu tai mắt người khác, bảo vệ con, mẹ từng làm nhiều chuyện bất đắc dĩ.”
“Sau khi tỉnh lại, bỗng nhiên nghĩ đến Thẩm Đình, nên mẹ tới đây.”
Thiện Cầm khẽ mỉm cười, nói: “Mang Thẩm Đình đi chẩn đoán đi, cậu bé dù sao cũng là một con người, không phải thú cưng, có quyền lợi tự chủ lựa chọn.”
Cố Triều Ngạn trầm tư trong chốc lát, không nói tiếng nào.
Lại qua một lát, trên lầu truyền tới động tĩnh.
Cố Triều Ngạn cùng Thiện Cầm đồng thời ngẩng đầu, nhìn thấy Thẩm Đình dụi dụi hai mắt dùng chân trần đi xuống lầu.
“Ai đến a —— ách!”
Đứa bé không để ý dưới chân, vừa mới mất tập trung một chút đã giẫm lệch một bậc thanh, ngã xuống, cơ thể đụng phải cầu thang phát ra tiếng vang.
Thẩm Đình khẽ hô một tiếng, bà còn chưa kịp phản ứng lại, Cố Triều Ngạn đã vọt tới.
“Em…”
“Đừng nói chuyện!”
Cố Triều Ngạn luống cuống rống lên một tiếng, làm Thẩm Đình hồi hồn, cúi đầu nhìn thấy tay mình đầy máu, sợ đến mức oa một tiếng khóc lớn.
“Va vào chỗ nào? Bị đau? Đừng khóc.”
“Gọi điện thoại cho bác sĩ trước đã!”
Thiện Cầm bấm số điện thoại của bác sĩ tư nhân, nói sơ qua tình hình rồi cúp điện thoại, nói với Cố Triều Ngạn: “Đừng cuống, bọn họ ở ngay dưới chân núi, sẽ đến nhanh thôi.”
Tựa như xem hiểu nghi hoặc về “bác sĩ” trong mắt hắn, Thiện Cầm giải thích: “Mẹ đã cho con địa chỉ và số điện thoại của bác sĩ tư nhân từ lâu rồi mà, con lại quên rồi?”
Tiếng khóc của Thẩm Đình vốn đang nhỏ dần, giãy ra khỏi lồng ngực của Cố Triều Ngạn, nhìn thấy máu trên sàn nhà, lại bắt đầu khóc to.
Khóc đến mức trái tim Cố Triều Ngạn đều phải nát, hận không thể cầm búa gõ lên đầu mình, là tại hắn bận quá nên quên mất!Vạch trần bộ mặt thật của Cố – lòng lang dạ thú – Ngạn =)) Yên tâm là về sau Cố Biến Thái sẽ vì yêu và lo lắng cho Thẩm Dưa Ngốc hơn cả tình cảm của mình mà đưa bạn ấy đi chữa bệnh  , tuy nhiên đấy là chuyện sau này, còn giờ Cố thúc thúc vẫn là Cố Biến Thái thôi =)))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.