Cửa phòng cấp cứu mở toang. Bác sĩ từ trong phòng cởi khẩu trang ra. Anna và cô vội chạy lại hỏi thăm
- Bác sĩ, giám đốc thế nào? - Anna bình tĩnh hỏi
- Không sao. Bệnh nhân này cũng thật kiên cường, đã mấy ngày không ăn đầy đủ còn chịu đựng được. Cũng may chưa đến mức loét dạ dày, nếu không phải phẫu thuật sẽ rất phiền phức. Sau này chú ý ăn uống điều độ là được rồi. Bệnh nhân đã tỉnh, người nhà có thể vào thăm
- Cảm ơn bác sĩ - Anna nói vài câu với bác sĩ. Hạ Phong nghe xong cũng thấy nhẹ nhõm hẳn, tựa lưng vào tường thở phào - cô ở đây, tôi đi mua chút cháo
-.....À....hay để tôi đi mua cho..... - cô vội từ chối, bây giờ cô chưa muốn đối mặt với anh
- Không sao, để tôi đi là được - Anna lúc này đã đi xa, cô kêu lại không kịp nữa
Hạ Phong ngước mắt nhìn vừa phòng cấp cứu khép lại kia, lòng thấp thỏm không yên. Bây giờ nếu gặp nhau, cô sẽ nói cái gì đây, có nên cười? Có nên giải thích vì sao anh lại vào đây hay nói đúng hơn nên giải thích tại sao cô lại ở văn phòng anh không? Thật sự rất đau đầu khi nghĩ về chuyện này. Anh ta đúng là rắc rối
Cô lại hé đôi mắt nho nhỏ vào khe cửa. Tử Thiên ngồi yên, mỗi động tĩnh trong phòng đều biết huống hồ tiếng mở cửa to như vậy. Anh lãnh đạm nhìn cánh cửa chầm chậm mở, cái đầu ngô nghê của cô ló ra, trông rất buồn cười. Làm ra chuyện đầy tội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-khong-the-ngung-yeu-em/76049/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.