Lại là người đàn ông đó. Sáng nay cô lại nhìn thấy ông ta đứng gần công ty, nhìn cô, hình như là vậy, cô có cảm giác là như vậy. Ông ta cứ đứng mãi ở đó cả tuần nay rồi nhưng là để làm gì cơ chứ? Ông ta đeo kính râm, đội mũ sụp nên cô không nhìn rõ mặt. Hạ Phong như mọi lần nhìn ông ta một cái rồi đi thẳng vào công ty
- Có chuyện gì sao? - anh để ý cô vốn chẳng chuyên tâm vào việc ăn cơm, thỉnh thoảng cứ thở dài rồi ngước mắt nhìn anh, còn bày ra vẻ mặt đầy tâm trạng đó nữa
- Anh.....anh biết chuyện tôi bị bệnh? - cô mím môi hỏi
- Là Triết nói cho em biết?
- Ừm - cô gật gật đầu
Anh biết ngay tên lẻo mép kia nhất định sẽ nói chuyện bậy bạ gì đó với cô. Nhưng anh không trách hắn nhiều. Vì thế nào cũng sẽ có lúc cô biết thôi. Anh chỉ sợ cô biết anh điều tra, sẽ cảm thấy sợ hãi mà xa cách anh
- Tôi muốn thử..... - ánh mắt cô kiên định nhìn vào không trung, Tử Thiên bất ngờ nhìn cô, vẫn chưa hiểu lắm ý tứ sâu xa trong câu nói - tôi muốn thử....nhìn vào mắt anh lần nữa....
- Dù vậy.....sẽ không sao chứ? - anh luôn mong chờ cô sẽ nói câu này. Nếu anh.....anh có thể giúp cô chữa hết cách bệnh vô lý này.....
- Bởi vì tôi muốn nhìn.....anh sẽ giúp tôi chứ? - giọng cô vừa mạnh mẽ, lại có chút run run. Thật sự bản thân cô rất sợ. Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-khong-the-ngung-yeu-em/2355073/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.