- Cô kia! - nghe tiếng gọi, Hạ Phong nuốt ngụm nước miếng quay lại. Không phải chứ, cô đã gần ra đến cửa rồi kia mà
- Vâng..... - cô vụng về đứng thẳng dậy. Tử Thiên híp mắt, dựa người ra sau ghế nhìn cô. Nếu như lúc nãy không phải anh thấy mặt cô trên màn hình chiếu thì cũng không biết là cô
- Dù sao cũng là nhân viên, phải tham gia cuộc họp chứ
- Sao ạ? - cô tròn mắt ngơ ngác. Họp? Họp cái gì chứ? Cô có biết họp hành gì đâu. Hơn nữa đây cũng là cuộc họp quan trọng, làm sao một nhân viên nhỏ bé như cô......
- Hết chỗ rồi nhỉ? Hay là ngồi đây đi - anh nhìn xung quanh rồi hất mặt bảo cô ngồi ngồi vào cái ghế bên tay trái anh
- Giám đốc...... - một trưởng phòng nhắc nhở anh, chỗ đó là của phó tổng. Hắn mới ra ngoài chưa được 5 phút để nghe điện thoại
- Còn không mau ngồi xuống, em đang làm trễ cuộc họp đấy - dường như chẳng quan tâm nhiều, anh nghiêm giọng. Đương nhiên cô sợ muốn chết, liền chạy đến ngồi im 1 chỗ. Thật sự, còn không dám nhìn mặt anh. Không biết anh nghĩ gì mà kêu cô ngồi ở chỗ này. Lại còn có tiếng rì rầm bàn tán nữa chứ. Cô xấu hổ muốn chết!
- Chà, chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ? - vừa bị anh nạt xong, ai lại muốn nói thêm gì nữa chứ. Mong rằng cô gái này có thể giúp anh hạ hỏa - à, nhân viên
- Vâ.....vâng..... - nghe gọi, cô lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-khong-the-ngung-yeu-em/2355054/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.